Vài dòng tham gia của tôi không ngờ cũng được các bác quan tâm. Xin đa tạ.
Thực tình thời hăng say tranh luận, phát biểu, ý kiến của tôi đã qua rồi nhưng lỡ chen chân vào đây tôi cảm thấy mắc nợ các bạn nên tạm gác một số việc tham gia với các bạn vài lời.
Trước hết về vài ý mà bạn toilachinhtoi (TLCT) đã viết
---------------
ì1) Học sinh phổ thông Việt Nam: Ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung.
Tôi nói điều này từ chính kinh nghiệm của bản thân tôi. Gần như 99% học sinh phổ thông Việt Nam khi tốt nghiệp 12 đều mang ảo tưởng rằng dân tộc Việt Nam là thông minh nhất thế giới...”
------------------
Tại sao TLCT quy nạp không hoàn tòan cẩu thả đến thế, từ chính bạn bạn gán cho 99% học sinh phổ thông VIỆT NAM .
--------
"Lúc học phổ thông tôi đã từng say sưa giải những bài toán trong báo Toán học và tuổi trẻ nhằm thử sức mình hay giải những bài tập trong các cuốn sách Toán nâng cao nhằm tự thuyết phục rằng mình là siêu giỏi. …..Tuy nhiên sau này khi đã học đại học tôi phát hiện rằng mình đã tốn quá nhiếu thời gian vô ích lúc đó".
-----------
Thời phổ thông bản thân tôi cũng vùi đầu vào biết bao bài toán chuyên mà người ta thường gọi là các bài toán ìmánh mẹo”, cũng từng ẵm giải này, giải khác và may mắn được học trong lò ìđào tạo gà chọiì thộc hàng số 1 việt nam, bao cực khổ vật lộn với toán ìmánh mẹo” nhưng chưa bao giờ tôi hối tiếc về điều này và cũng chưa bao giờ chúng tôi nghĩ mình là siêu giỏi.
Gần đây tôi cũng có dịp giao lưu và đọc các bài viết của các sư huynh sư đệ, từ những người còn trong ngành như GSTS: Trần Văn Nhung, Hoàng Kiếm, Nguyễn Văn Mậu, Phạm Kỳ Anh, các thế hệ đàn em như Nguyễn Tiến Dũng, Ngô Bảo Châu…và những người ngoài ngành như Hoàng Lê Minh, Nguyễn Thành Nam, Hoàng Minh Châu… và những bậc ìtướng, soái” đang kinh doanh làm ăn bên Nga và Đông Âu tất cả chúng tôi sau thời chuyên toán mỗi người một nơi, học tập làm việc trong nhiều lĩnh vực ngành nghề khác nhau nhưng chưa thấy một ai hối tiếc về thời chuyên toán của mình (vào
http://khoia0.com tham khảo thêm một số bài viết)
Thời phổ thông chúng tôi lao vào học tập vì biết mình chưa giỏi và vì mình yêu Toán một các vô tư. Mỗi lần đi thi là lo sợ, lo sợ mình không đạt giải, sợ không đạt giải vì biết rằng thiên hạ nhiều người còn giỏi hơn ta.
Không biết rằng thời phổ thông bạn TLCT đã đạt được gì mà nghĩ mình ìsiêu giỏi, coi trời bằng vung…”, bạn hãy thử hỏi những người từng khoác áo đội tuyển thi quốc gia, quốc tế xem ai không sợ mình không đạt giải, sợ vì tất cả đều biết rằng thiên hạ còn lắm người hơn ta.
Riêng tôi tôi rất biết ơn các bài toán ìmánh , mẹo” xưa kia mình đã học, nó giúp tôi rất nhiều trong công việc giảng dạy và lập trình bây giờ (nếu có thời gian tôi sẽ trình bày những ví dụ cụ thể).
Nếu quan điểm của TLCT đồng quan điểm của vài phần trăm lớp trẻ bây giờ thì cũng là điều đáng sợ. Nghĩ như vậu nên tôi quyết định dành thời gian viết tiếp.
Suốt cuộc đời cắp sách đi học của tôi chưa bao giờ tôi biết chê thầy dở. Cũng có khi thầy lên lớp chữa bài sai lên sai xuống nhưng tôi cũng chỉ dám nghĩ thầy không dành thời gian chuẩn bị bài.
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sinh viên việt nam dốt và cũng chưa gặp một SV nào chê mình dở (một thời tôi đã dạy ĐH sau này bỏ ra làm ăn tự do).
Biết bao sinh viên toán VIỆT NAM thành tài và vẫn say mê với các bài toán chuyên, tôi đơn cử một trường hợp trong số những người tôi biết.
Đặng Đức Trọng đạt giải nhất toán toàn Quốc và tốt nghiệp PTTH năm 1982. Tốt nghiệp khoa Toán ĐH Tổng hợp Tp.HCM năm 1987 và được giữ lại trường làm giảng viên. Bảo vệ luận án TS Toán (hạng tối ưu) tại Pháp năm 1996 và năm ngóai được phong PGS. Đặng Đức Trọng có nhiều công trình, bài báo mang đẳng cấp quốc tế, đã mời giảng dạy ở nhiều trường ĐH trên thế giới. Ngòai giờ giảng chính tại trường (thường dạy các lớp cao học trở lên) nhiều trường ĐH DL mời tham gia giảng dạy với thù lao rất ưu ái nhưng anh từ chối và rất nhiệt tình tham gia dạy các lớp chuyên toán phổ thông tại một vài trung tâm dạy thêm nổi tiếng của Tp.HCM với thù lao ít hơn. Xem các bài giảng của anh dễ thầy anh vẫn đầy say mê với các bài toán ìmánh, mẹo” như phương trình không mẫu mực, cực trị, bđt… Tôi tin rằng những gì anh đạt được hôm nay cũng có công của các ìbảo bối” mà anh đã phải khổ lyuện thời phổ thông và có lẽ sợ thất truyền các ìbảo bối” đó nên anh nhận lới tham gia giảng dạy các lớp chuyên toán phổ thông trên.
Sắp có giờ dạy nên tôi tạm khép lại tại đây nhưng trước khi kết thúc tôi xin trích một đoạn trong bài viết của một anh bạn trong nội san trường tôi:
ìNgày xưa tôi vẫn thường ra các quán cà phê, vểnh tai nghe các trí thức chích chòe thất nghiệp ngồi bó gối chửi đời, tôi thấy họ rất có lý và đồng cảm với họ. Ngày nay nếu gặp cảnh tương tự thì tôi nghĩ : có lẽ đó là người điên”.