Đến nội dung

Hình ảnh

Những câu chuyện tình

- - - - -

  • Please log in to reply
Chủ đề này có 8 trả lời

#1
nguyen_hung

nguyen_hung

    Đại lãn

  • Thành viên
  • 299 Bài viết
Chuyện tình

Tình yêu có từ nơi đâu? Nơi đâu thì không biết, chỉ biết rằng đã có thì phải túm cho chặt, nếu không sẽ bị rớt mất hoặc bị giựt mất! Đó chính là tình cảnh của tôi khi đang là sinh viên. Thử nghĩ coi, một thằng nghèo - nhà quê - không đẹp trai lên thành phố học, trời thương sao cho lọt vào mắt xanh của một tiểu thư đài các, đang học Đại học Sư phạm.

Một hôm, nàng thỏ thẻ: Chắc em cần phải có một cái máy tính để phục vụ việc học quá anh à. Ôi, điều mong ước của nàng là quá chính đáng. Tôi đây cũng cần một cái máy tính, nhưng túi tiền của tôi lại không cho phép. Làm sao tôi có thể mua tặng cho nàng một bộ máy tính để chứng tỏ tình yêu của mình?

Trong gian khó mới rõ được tình yêu, tôi nảy ra một sáng kiến và đề nghị với nàng: Để anh mua linh kiện về lắp máy cho em thay vì mua máy nguyên bộ, mình sẽ chọn được cấu hình vừa ý và giảm được ít tiền. Vậy là tiền của nàng, công của tôi. Mỗi khi ngồi bên máy tính, nàng sẽ nhớ đến một gã tình si đã hì hục lắp nên chiếc máy lý tưởng cho mình. Tôi bèn bỏ ra mấy ngày trời đi khắp phố Bùi Thị Xuân, Tôn Thất Tùng, vừa dọ giá, vừa chọn lựa để mua linh kiện thật ưng ý. Và rồi tôi bê về một đống lỉnh kỉnh, kèm theo một bảng liệt kê những thứ đã mua để nàng tham khảo. Đọc hết bảng liệt kê, nàng liếc nhìn tôi tình tứ: Anh ơi, giá RAM sao cao quá vậy? Em thấy giá trên các bảng báo giá thấp hơn nhiều mà. Hay là anh ghi lộn?

Trời ơi, dù nàng không nói ra nhưng nhìn ánh mắt ìtình tứ” của nàng tôi biết ngay là nàng nghi ngờ tôi kê khống giá lên để ìăn bớt” tiền của nàng. Ôi, em ơi, cả xác thân anh đây còn sẵn sàng dâng hiến cho em, lẽ nào lại chỉa của em mấy đô hở em? Tôi tức tốc chạy ra cửa hàng, đổi lại loại RAM rẻ tiền hơn như trong các bảng giá để xóa đi áng mây mờ trong suy nghĩ của nàng.

Qua bao gian lao rồi tôi cũng ráp xong bộ máy. Máy chạy được, dĩ nhiên. Nhưng nó chạy cà lăm giống như tôi vẫn cà lăm mỗi khi nói chuyện với nàng. Khi vui nó chạy, khi buồn nó treo. Tôi vã mồ hôi hột để định bệnh, và cuối cùng xác định là tại RAM dỏm. Tôi không dám nói với nàng, lầm lũi đem ra cửa hàng đổi lại.

Cái gã khốn kiếp ở cửa hàng nhìn tôi khinh khỉnh: Tại cậu ngu đó thôi, tôi đã bày cho cậu mua đồ xịn, cậu lại thích mua đồ dỏm rẻ tiền. Bây giờ đã biết chưa?

Tôi định thét lên: Ông nói AI NGU? Nhưng chợt suy ra trong vụ này người ngu chính là... nên đành câm miệng. Đành chấp nhận bỏ thêm tí tiền còm của mình để đổi RAM xịn mang về ráp vào máy cho nàng.

Công việc rồi cũng xong, nhưng chưa ổn. Vài hôm thì bị sự cố ở cái card màn hình. Vài hôm, ổ CD-ROM không đọc được. Có bữa màn hình bị đen thui. Có khi modem chết ngắt. Lại có lúc chính người trong mộng của tôi làm mất tiêu dữ liệu trên đĩa cứng. Tôi phải luôn hì hà hì hục, lúc thì ngồi trước máy chỉnh sửa cho nàng, lúc chạy tới chạy lui đến các cửa hàng để bảo hành linh kiện, trả ìquả báo” cho cái công trình của mình.

Một hôm, lúc tôi đang lui cui kiểm tra máy cho nàng thì cha nàng xuất hiện. Ông kêu tôi ra và nhỏ nhẹ nói: Con à, con có đến thăm em thì bác cũng có la rầy gì đâu. Hà cớ gì con cứ tìm cách vọc cho máy hư để kiếm chuyện tới đây hoài vậy? Bác thấy chiêu này vừa tốn tiền, vừa ... Ông bỏ lửng.

Tôi cứng họng, biến thành một gã khờ, ngọng nghịu đứng làm thơ. Hu hu, tôi biết trả lời sao bi giờ?

Chuyện tình của tôi như thế đó. Kết cuộc ra sao xin khoan viết ra đây, hẹn kỳ sau kể tiếp, các bạn nhé!

Sưu tầm từ echip.com.vn

Bài viết đã được chỉnh sửa nội dung bởi nguyen_hung: 28-01-2005 - 01:15


#2
logichoc2000

logichoc2000

    vì một tương lai tươi sáng

  • Thành viên
  • 192 Bài viết
Lần đầu tiên Đông được nhìn thấy sao băng.

Đẹp. Đẹp một cách huy hoàng và rư.c rỡ. Đông không thể nào tả hết cảm giác gần như thiêng liêng . Bầu trời xanh màu ngọc bích. Những vì sao là những viên kim cương nhấp nháy trên nền ngọc bích ấỵ Trăng trònvà sáng đến nỗi thấy rõ cả cây đa và chú Cuội ngồi bên trong. Đột nhiên một đốm sáng to gần bằng nửa lòng bàn tay bay vụt qua kéo theo một vệt sáng dàinhư đường băng ngang trời . Đuôi của nó lấp lánh ngũ sắc. Rất nhanh Đông chưa hết bàng hoàng thì ngôi sao băng đã lẫn đâu đó trong bầu trời rồi .

Người ta nói: Rất hiếm có kẻ được nhìn thấy sao băng.Và lúc đó, mình ước gì sẽ được toại nguyện. Ngồi cùng Đông trên băng ghế đá hôm ấy có Luân. Luân cao, trắng, khá đẹp trai với đôi mắt lúc nào cũng ướt rượt và tia nhìn dịu dàng, rất dịu dàng. Một đôi mắt biết nói . Luân ước: Lúc nào cuộc sống của mình cũng vui . Đông ước: Bình an. Nhưng không biết lời ước của mình có linh nghiệm hay không, vì mải mê ngắm sao đến lúc sực tỉnh thì khoảnh khắc đáng nhớ ấy đã qua rất lâu rồi .

Người ta nói: Khi sao băng vụt qua là có một linh hồn chết.Đó cũng là một điềm gở. Đông tin vào những điều bí ẩn, nhưng đau đớn nghĩ rằng một vì tinh tú đẹp rực rỡ đến vậy mà lại mang theo một điều bất ha.nh. Rồi bất chợt nhìn lên trời, thấy ngôi sao bé xíu đứng lẻ loi ở phía Tây của mình đã không còn đấy nữa . Đầu hơi ngây ngất, Đông nhìn thấy một thiên thần đang giang cánh đỡ lấy linh hồn Đông bay tít lên các tầng mây . Tự đưng Đông miên man nói về một điều gì đó, hình như giữa cái sống và cái chết. Luân lay vai Đông: "Vào lều ngủ đi Đông, sương lạnh bệnh bây giờ".

Đó là một đêm cao nguyên. Lúc sao băng bay vụt qua là gần 2 giờ sáng.

Ngày ...

Chuyến đi Đà Lạt lần này không để lại cho mình ấn tươ.ng gì ngoài chuyện được tận mắt nhìn thấy sao băng. Đó là một diễm phúc nhưng cũng chẳng phải là điềm lành. Ngay hômvề Sài Gòn, mình đã khóc nức nở khi nghe tin cô giáo của mình bị xe lửa cán đứt đôi người . Một cái chết thâ.t đau đớn và thương tâm. Hôm sau đi ngoài đường, mình la.i tận mắt chứng kiến một tai nạn xe cộ cực kỳ thảm khốc.Người đàn ông chết ngay tại chỗ, gương mặt bể nát, máu tuôn ra xối xả. Trưa hôm ấy, mình không sao nuốt nổi miếng cơm nào . Cũng là chết, nhưng sao có những cái chết ghê rơ.n và bi thảm quá. Khoảng cách giữa sự sống và cái chết cách nhau thật mong manh. Mình nhớ hôm đám tang cô, vào nhà thờ nghe cha giảng, cha có nói câu này: "Con người sinh ra, sống rồi cuối cùng cũng sẽ đến với cái chết. Vậy chúng ta hãy bình an và mỉm cười đợi ngày Chúa gọi về với Chúa".Mình muốn hét lên một câu gì đó cho thỏa nỗi uất ức.Nhưng rồi thôi .Ừ thì ai cũng phải chết. Nhưng chết nhe. nhàng thì đỡ đau cho người sống biết bao nhiêu .

Luân có một giọng hát hết sức tuyệt vời . Dưới ánh hồng của đống lửa trại đã tàn chỉ còn cháy sáng một cách nhẫn nại, tiếng đàn bập bùng và tiếng hát nghe nhẹ như tiếng gió. Đôi mắt Luân nhìn xa vắng, nửa có chút gì đam mê, nửa hờ hững. Đông đọc trong đôi mắt ấy một niềmkhát khao một cái gì không có thực. Tiếng hát cũng vậy,như là không có thực, cứ chơi vơi, chơi vơi . Đông có cảm tưởng mình đang trôi bềnh bồng, không buồn cũng không vui,không đau khổ, mà cứ miên man về một miền nào đó không rõ. Bên tai vẫn là tiếng hát " Chiều thơm ru hồn người bềnh bồng. Chiều trong ta gọi ... " Rồi bỗng dưng Luân chuyển sang hát bằng tiếng Anh " Ím not the man your heart it's missing.That's why you go away I know" Đông giật mình. Ngày xưa ... chấm dứt bài hát, Luân im lặng, Đông cố cười cười:
- Chắc là có nhiều cô bé si mê giọng hát này phải không?
Luân quay lại, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú pha lẫn tự hào:
- Khi Luân hát bài này, đã "giết chết" à không, chinh phu.c thành công một người đấỵ

Luân là con trai Đà Lạt. Ỏ cái xứ sở đẹp như mộng này,khung cảnh quá lãng mạn này, tiếng hát của Luân đánh gục đươ.c nhiều trái tim là điều dễ hiểu . Đông hỏi: "Luân đào hoa lắm phải không ?" Câu trả lời đầy kiêu hãnh "Phải". Luân ý thức điều đó và chinh phục là một niềm vui ?", "Phải".Đông phì cười: " Vậy mà lúc đầu gặp Đông, Luân nhìn như thế đấỵ Tại sao người con gái không giả vờ cúi xuống bối rối nhi??" Hai đứa nhìn nhau, cười vang. Tự nhiên thấy hiểu nhau quá đi mất. Đông lên giọng kẻ cả: "Này anh chàng Don Juan, vừa thôi đấy nhé, đùa giỡn trên những trái tim thành thật là có tội lớn với Chúa đấỵ Rồi một ngày nào đó cũng sẽ bị trả giá cho chính trò chơi của mình thôi".Luân chống chế: "Tuổi trẻ ai mà chẳng ham vui". Ừ, thì vui . Nhưng mà lại có kẻ khác lại buồn.

Ngày...

Tự đưng mình thấy nhớ Luân. Có lẽ vì Luân đã hát bài hát đó. Luân thua mình một tuổi . Nhưng mình thấy "cậu bé" ấy thật trẻ con, xốc nổi và đáng yêu . Cứ rượt đuổi theo cái trò chơi chinh phục và cười vang ngạo nghễ khi biết mình chiến thắng. Hệt như mình ngày xưa . Chỉ có khác mình làcon gái . Một đứa con gái thích chinh phục người khác mà để cho họ có cảm tưởng là đang chinh phục mình. Toàn là đùa cợt cả thôi . Cả một đêm trò chuyện mình bày cho Luân nghệ thuật một kẻ chinh phục. Có cái cậu ta biết, có cái chưa biết. Nhưng rồi mình lại đe: Coi chừng một ngày nào đó trái tim Luân sẽ cằn cỗi hoặc là sẽ không một ai đếnvới Luân chân thành đâu . Có vay tất phải có trả. Đến mô.t lúc nào đó hẳn cậu ta sẽ biết đau khổ để thông cảm cho những kẻ đã từng đau khổ vì cậu ta . Nhưng có một điều,một điều rất riêng mà mình không nói với Luân: Là mình cũng đã từng "chết" vì một tiếng đàn, một giọng hát.Người con trai đó cũng biết đùa bằng những lời nói dối chân thật. Như mình, như Luân. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.Luân biết không, cũng bài hát đêm đó Luân hát cho mình nghe đấỵ Nhưng bây giờ, không là nỗi đau nữa mà thỉnh thoảng chỉ nhói lên một cái, rồi thôi . Mơ hồ lắm, gương mặt ấy cũng đã nhạt nhòa rồi . Đã lâu lắm rồi . Và mình đã thôi chơi trò chinh phục nữa . Hình như là mình đã thất bạị Thế đấy . Liệu rồi Luân có đi vào vết xe đổ của mình?
- Cho phép Luân gọi là chị Đông nhé. Chị có tin rằng có chàng trai quen năm cô gái trong vòng một tháng?
- Ồ, bạn chị còn có người quen bốn cô một lần.
- Mỗi lần chinh phục được một người, Luân cảm thấy vui vui .
- Bây giờ thì chị chỉ cảm thấy ray rứt. Một ngày nào đó, Luân sẽ...
- Đừng chị, Luân còn quá trẻ. Mới hai mươi mà.
Tuổi hai mươi thường bồng bột và đầy kiêu hãnh Đông thấy Luân giống mình. Chỉ là những kẻ dối trá.

Mà khốn nỗi, người ta thường hay tin vào những điều dối trá. Bởi nó được hóa trang bằng những ngôn từ hết sức thành thật. Và cũng hết sức ngọt ngào . Ngọt mật chết ruồi mà. Luân biết điều ấy, Đông cũng biết điều đấỵ Bỗng dưng Đông nghĩ đến cái thời Đông nở nụ cười ngo.t ngào với những chàng trai chạy lòng vòng xung quanh mình, và đùa giỡn với tất cả. Để một ngày cũng thành kẻ cha.y lòng vòng xung quanh một người thích đùa giỡn khác. Suy cho cùng, đó có phải là trò trẻ con ?

Ngày...

... Trước khi rời Đà Lạt, mình có nói với Luân: Những kẻ giống nhau thường đồng cảm được với nhau . Một kỷ niệm dễ thương, nhưng nên quên đi . Vậy mà hôm nay nhâ.n được thư Luân, Luân hẹn Tết xuống chơi, để "học thêm một số nghệ thuật chinh phục". Ôi, tuổi hai mốt và tuổi hai mươi khoảng cách để mình kịp làm một đứa trẻ già.Luân khoe vừa mới đoạt huy chương vàng trong một đêm liên hoan ca nhạc sinh viên. Mình dám chắc rằng giọng ca mê hồn đó nếu làm ca sĩ thì khối cô sẽ tự tử vì cậu ta mất.Mong rằng Luân đừng trượt trong cái tôi "vĩ đại" của mình...

Người ta nói: "Khi sao băng vụt qua trên bầu trời, mình ước gì sẽ toại nguyện. Đông biết chắc chắn mình sẽ không bình an. Nếu được ước lại, Đông sẽ ước mình trở về một cô bé Đông năm nào trong sáng và thánh thiện, một Đông hoàn toàn bình thường chứ không tưởng tượng mình là vũ trụ để phí hoài những năm tháng tuổi trẻ vào những tròchơi không cân sức. Trò chơi có người thắng, kẻ thua . Kẻ thắng thì ngạo nghễ cười còn kẻ thua thì bật khóc. Đến lúc nhận ra điều mình làm là phù phiếm thì đã muộn rồị Bây giờ thì Đông nhìn đâu cũng thấy lừa dối . Kẻ "đánhbại" Đông cũng như Luân. Còn Luân, biết đâu lúc đầu, cũng có ý định đó với Đông? Chỉ khác là Đông đã hai mươi mốt tuổi . Hai mốt tuổi có thấy được những điều rất trẻ con, ngớ ngẩn buồn cười và cũ kỹ ?

Có những điều bất ngờ đến khó tin. Lá thư đó của Luân đến vào mùa xuân, rồi bị gởi trả lại . Trong thư, Luân khoe: "Luân đã ngừng lại trò chơi của mình rồi . Và đã thâ.t sự tìm thấy một nửa của mình rồi . Bây giờ thì Luân ha.nh phúc lắm ". Có ai đó đã nói rằng người ta đi qua bao nhiêu thứ chỉ để kei^'m một nửa kia thực sự của mình.

Còn Đông, cô đã ra đi mãi mãi . Sự ra đi thật nhẹ nhàng,chắc là do ý Chúa . Ở một phương trời nào đó, Đông có tìm ra điều thật sự của mình? Những điều đẹp đẽ thường ở đâu đó trên... trời . Lúc sao băng vụt qua thiên thần đã nâng cánh cho một linh hồn lạc.


NGUYỄN THANH HÀ
Mãi mãi một tình yêu

#3
logichoc2000

logichoc2000

    vì một tương lai tươi sáng

  • Thành viên
  • 192 Bài viết
Nhật Ký Một Chuyện Tình

Ngày...
Mình quen nhau cũng đã hơn 6 tháng... Từ ngày gặp nhau trong lớp học đêm của hai mùa truóc ... Ai ai cũng cho rằng hai đứa mình là một cặp xứng đôi ... Đi đâu cũng có cặp ... Mình thân nhau đến độ không ngờ ... Em vô tư nũng nịu, vòi vĩnh bên anh, và anh thì lúc nào cũng chìu chuộng em ... Trong mắt mọi nguòi, mình là một đôi đang cặp kè ... Chẳng biết đó có là điều tốt ?!?

Ngày ...
Quen nhau bấy lâu, mình vẫn chưa hề cùng đi chơi. Chỉ gặp nhau trong những giờ học. Cuối mùa học, nhân dịp Noel, em muốn anh gặp và quen thêm những nguòi bạn khác của em ... Ngày mà em muốn tình cảm chúng mình càng gần hơn cũng là ngày hai đứa bắt đầu rẽ lối đi riêng ... Điều mà em không thể nào ngờ đuọc ...

...

Ngày ...
Bây giờ em mới biết hết lý do anh có vẻ ủ rũ, lo ra ... Thì ra, anh đã thầm để ý đến nguòi bạn thân thiết nhất của em ... Ngỡ ngàng ... Thì ra, anh chỉ xem em như một nguòi bạn tốt ... Anh tốt bụng với em như anh tốt với tất cả mọi nguòi ... Chỉ có cô bạn em mới thật sự là nguòi anh hằng nghĩ đến ... Nhìn anh âu sầu, em tìm đến với nỗi buồn đang gặm nhắm tim ... Chua xót ... Anh nào có biết ... Chẳng bao giờ anh hiểu đuọc đâu ...Hưng ơi ...
Ngày ...
Lại một ngày âu sầu, ủ rủ ... Em cố tìm cách làm cho anh vui, tìm cách giúp anh đến với cô bạn của mình ... Cố tỏ ra thật vui vẻ ... Em âm thầm tìm về nỗi đau lặng lẽ ... Mỗi khi thấy anh như thế, tim em nhói từng cơn ... Một chút hờn ghen len lõi vào lòng ... Chút buồn tũi, chút nhớ nhung ... những ngày xưa ... Hưng ơi, anh có hiểu ? ...Em lẫn trốn anh, lẫn trốn cái tình cảm vu vơ trong mình ... chỉ biết đứng bên lề ...âm thầm giúp đỡ và cầu nguyện cho anh ...

Ngày ...
Nhìn anh lo lắng, ân cần bên nguòi ... Em lặng lẽ tìm vào một góc riêng ...Ánh mắt anh nhìn nguòi ... tim em quặn thắt ... Những ngày gần nhau bâyu giờ, phần lớn, cũng chỉ quay quần bên chủ đề về cô bạn của em ...Em cố tỏ ra cởi mở, tìm cách có thể giúp anh ... bên cạnh một nỗi buồn sâu lắng, lặng lẽ ... Dần dần ....em xa lánh anh, sợ phải đối diện với anh, phải nhìn anh và nghe anh hỏi về cô bạn của mình ... Sợ không thể trốn tránh đuọc nữa ... Đến một lúc nào đó, anh sẽ bắt gặp nỗi buồn trong ánh mắt em ...
...

Ngày ...
Anh thấy lòng không yên ... Thật ra, bạn của em nghĩ sao về anh ? Cô ấy có bao giờ nghĩ đến anh ? Anh biết minh đã tự đưa mình vào con đuòng đầy dẫy những chong gai ... Cũng may, còn có em bên cạnh, giúp đỡ và động viên anh ... Mà, duòng như, lúc nào anh buồn, em cũng đều xuất hiện như một phép lạ ... Hình như, em có điều gì không đuọc vui, chẳng biết có phải do anh làm em buồn theo ... Anh đã quá phiền để suy nghĩ đế những điều gì khác nữa ... Nhức đầu quá ...
...

Ngày ...
Cố trốn những cuộc đi chơi ba nguòi cũng không đuọc ... Bạn em luôn kéo em theo mỗi khi đi đâu ... cũng như em vẫn hay làm như thế ... Vô tình ... Cô bạn thân nhất của em càng dấn em sâu vào với nỗi đau ... Lặng lẽ nhìn anh lo lắng, bận tâm cho nguòi ... Em ít nói, ít cuòi hẳn đi ...Nhưng chẳng ai biết ... Anh quá bận rộn chú tâm đến bạn em ... Còn cô bạn, vốn ti'nh lơ là ...sẽ chẳng bao giờ hiểu đuọc ... Làm kẻ thứ ba đứng bên cạnh hai nguòi ... Lặng lẽ, dư thừa ...
Em cố tỏ ra vui ... không làm mất hứng cả hai ... Cố dỗ những giọt nuóc mắt ..."Khoan hãy rơi ..." Về nhà, ngã dài trên chiếc giuòng ... Em vùi đầu vào gối, khóc cho đến khi ngủ quên lúc nào chẳng hay ... Quanh quẩn bên tai vẫn còn lời anh nói ..." Anh không thể ngừng suy nghĩ đến cô bạn của em ..." và giọt nuóc vẫn nhẹ rơi ...vào hư không ... trong giấc ngủ đầy mộng mị ...

Ngày ...
Cố lẫn trốn anh ... Lòng buồn vời vợi ... Thật khó làm quen với những ngày học kéo dài ...không bóng dáng anh ... Em cố cứng rắng ...để cuối cùng là ngã bệnh ... Bệnh, nhưng buóng bĩnh ... Em vẫn đến truòng trong cái lạnh cắt da của mùa đông ... Tránh mặt, vì không muốn thấy khuôn mặt u buồn và rối trí của anh ... Sợ tim mình sẽ nấc lên từng cơn, đau nhói ... Sợ những giọt lệ sẽ không ngừng đuọc ... sẽ làm khó xử cho anh ... Em sợ ...chính em ...rồi sẽ yêu anh nhiều hơn sau mỗi lần mình gặp gỡ ...
Cơn bệnh của em lại tái phát ...Ngày càng đau hơn ...

...

Ngày ...
Lại một cái hẹn ba nguòi ... Em cắn răng ... Dằn cơn xúc động đang trỗi dậy trong lòng ... Cuối buổi ...cơn đau lại tìm đến với em ... Nhìn mình trong gương, em thấy một khuôn mặt xanh xao ... Thoa chút phấn hồng, tìm cách che đi đôi môi trắng ...Em viện lý do gia đình để về truóc ... không để anh và cô bạn biết cơn bệnh của mình ... Em chối từ cho anh chở về ... Một mình, em quay buóc ... cơn đau ngày càng gần hơn ... Đất trời một màu đen trong bóng tối ...

...

Ngày ...
Tỉnh dậy trong mùi nồng thuốc của bệnh viện ... Chẳng biết mình đã nằm ở đây bao lâu ... chỉ thấy cơ thể mệt mỏi, không còn chút sức ... Bên kia, anh đang nằm trên ghế sofa ... Em nằm yên ngắm anh trong giấc ngủ ... Lần đầu tiên em thấy anh trong tư thế đó ... Thật đáng yêu!...Mẹ mở cửa buóc vào ...lộ vẻ mừng mở khi thấy em đã tỉnh . Em mĩm cuòi ... Thì ra, em đã mê man hai ngày rồi ... Mẹ đút cháo cho em ăn ... Anh tỉnh giấc, dành phần đút cho em ... Mẹ ra ngoài . Chỉ còn lại em với anh ... Anh trách móc em đủ thứ ... Trách em không biết tự lo, để ngã bệnh ...trách em không cho anh đưa em về, để xỉu giữa đuòng ... Trách ...và giọt nuóc mắt em làm anh dừng lại ...lúng túng, anh lấy vội khăn giấy lao cho em ... Rồi tự mắng mình ...không ne^n la em như thế ... Em bật cuòi, làm anh thấy nhẹ lòng hơn ... Thật ra, em có khóc vì bị anh la đâu ... Em khóc vì vui mừng ...vì biết rằng, trong anh, em vẫn còn chỗ đứng ...đâu đó ... Em khóc vì đuọc anh ân cần lo lắng ...dù chỉ ...là lần này thôi ...

...

Ngày ...
Sau ngày em xuất viện ... Anh tìm mãi vẫn chẳng gặp em ... Gọi phone, bác gái bảo rằng em còn mệt, chưa đi học đuọc ... Muốn đến thăm, bác lại bảo em không muốn tiếp ai ... Em làm sao vậy ? Chẳng lẽ bệnh tình em trở nặng ? Em giận anh ? Hay có chuyện gì buồn chăng ??? Trời ạ, sao em lại trốn anh như thế ? Anh cần có em bên cạnh bây giờ, cần một nguòi san sẻ ... Sau ngày không có em, giữa anh và bạn em vẫn chẳng tiến thêm buóc nào ... Anh cũng chẳng còn tâm trí đeo đuổi cô ta ... Chẳng hiểu sao ...những cuộc đi chơi bây giờ, anh chỉ lo ...không biết giờ này em ra sao ? Anh bắt đầu thấy nhớ nụ cuòi, giọng nói ...bất cứ những gì thuộc về em ... Anh chỉ muốn cái cảm giác có em bên cạnh như ngày xưa ...

...

Ngày ...
Một ngày lang thang qua những chỗ từng in dấu chân anh và em ...để cho tâm hồn mình lắng động, em lặng lẽ nhớ về anh ... Lòng băn khoăn giữa muốn gặp anh và không nên gặp ... Cuối cùng, em cũng bắt phone gọi cho anh ... Một cái hẹn, đầu tiên ...và cuối cùng ... chỉ có em và anh ... Lần cuối, em tự cho phép mình ít kỷ một chút ...dành anh cho riêng mình ...chỉ một ngày thôi ...

...

Ngày ...
Một ngày lang thang cùng em qua khắp chốn ... Đã lâu lắm rồi, anh mới tìm thấy lại cái cảm giác bình yên và vui vẻ như thế . Em vẫn hồn nhiên nói cuòi, như chưa bao giờ có bất cứ biến đổi nào ... Anh thấy thật thoải mái, hoà nhập vào tiếng cuòi của em ...Đã lầu rồi, anh mới phát hiện, hôm nay là lần đầu mình bên nhau mà không có sự ảnh huỏng nào của cô bạn em ... Thể chất, lẫn tinh thần ... Hôm nay, em nói thật nhiều, nhắc lại những kỷ niệm của hai đứa ... Anh mơ hồ, lo sợ ...ngày sẽ chóng qua ...
Tối, khi đưa em về ... Em muốn tự vào nhà ...chỉ cho anh dừng truóc cửa ... Nói cuòi một chập, em đem đến cho anh sự ngạc nhiên quá đỗi ... bằng một nụ hôn trên má ... Em bảo như thế sẽ giúp anh ngủ ngon hơn ... cũng giống má mì hay hôn em mỗi đêm truóc khi ngủ ?!?

Ngày ...
Một ngày bên anh rồi cũng qua ... Ngày mai đây, mỗi đứa sẽ ở rất xa nhau ... Em chúc anh luôn hạnh phúc bên nguòi anh yêu ... Và em, chắc chắn sẽ mĩm cuòi với hạnh phúc anh đã đem đến cho em . Cảm ơn cuộc sống tươi đẹp đã cho em gặp anh ...cho em hiểu đuọc hương vị của tình yêu ... dù chỉ là tình yêu đơn phương ... Cảm ơn anh, nguòi yêu đầu tiên và vĩnh cữu ...

Ngày mà chàng trai nhận đuọc cuốn nhật ký này cũng là ngày anh đến nhà cô gái với cái tin ...cô đã không còn nữa . Những trang nhật ký của cô đuọc anh giữ gìn cẩn thận, và đuọc anh thêm vào đó chính những lời của riêng anh . Sau đây là những dòng anh viết sau ngày cô mất .

...

Ngày ...
Những ngày không có em ...không có gì còn giống như xưa nữa ... Ngay cả anh cũng vậy . Tại sao anh có thể ngu đần đến thế ? Đã không nhận ra tình cảm em trao cho anh . Anh đã điên dại, làm cho em đau ... Sao anh có thể không nhận ra sự quan trọng của em trong anh ? Có thể như đui mù truóc nỗi đau em che dấu trong lòng ... Sao anh có thể cho rằng mình đã yêu ai khác ngoài em ? Sao anh còn không hiểu rằng, ngoài em ra, còn ai có thể cho anh cảm giác toàn vẹn đó nữa ...
Phải, anh đã quá điên khùng ... quá ngu ngốc ... Để bây giờ ...cái giá phải trả là mất em ... mất vĩnh viễn ... Em đã ra đi, khi chưa kịp nói với anh lời nào ... Không, em có nói qua từng ánh mắt, từng ân cần lo lắng cho anh ...chỉ có anh, quá mãi mê với lòng tin mình đang yêu ...đã phủ nhận nó, hất hủi và quên lãng nó ... Để bây giờ, anh còn lại gì ngoài những nuối tiếc, ăn năn - Hạ ơi, tha lỗi cho anh!

Ngày ...
Hồi tuỏng lại những ngày bên nhau ... Làm sao anh lại có thể không nhận ra ánh mắt đuọm buồn của em mỗi khi anh nhắc đến cô bạn em ... Làm sao anh có thể vô tình không biết ...em đang cố giả vui để giúp anh ... Làm sao anh lại có thể không hiểu đuọc ...những gì em làm điều chỉ vì anh, chỉ muốn anh vui ... Dù trong lòng em tan nát ...Hạt ơi, anh biết phải làm sao ?

Ngày ...
Ngày đó, anh đã quá vô tình - làm ngơ truóc nỗi nhớ về em ... Nếu anh có thể bình tâm suy nghĩ ...có thể nhận ra tình cảm của mình dành cho em sớm hơn ...Thì ít nhất - anh cũng có thể nói với em những lời từ trong đáy tim mình ... truóc khi quá muộn ...Hạ ơi, anh yêu em! Làm sao anh lại không nhận ra điều đó sớm hơn, truóc khi anh thật sự mất em ? Hạ ơi ...

...

Ngày ...
Nụ hôn trên má em dành cho anh ... Ngọt ngào, run rẩy ... Anh có thể đánh đổi tất cả, tất cả, chỉ để đuọc trở về cái giây phút đó ...để có thể đáp lại tình em ...bằng câu nói yêu thương nhất ... Hạ ơi ...
Ngày ...
Đêm qua, anh lại nằm mơ thấy em ... Thấy rất rõ, rất gần ...nụ cuòi dễ thương và ngọt ngào ... Em khẽ lao giọt lệ anh, mĩm cuòi "Anh mít uót quá!". Và khi anh đưa tay nắm lấy bàn tay em, thì em đã vụt biến mất, bỏ lại riêng anh trong bóng đêm dày đặt ...
Đã 3 năm rồi ... Em vẫn trinh nguyên, toàn vẹn như ngày nào ... Làm sao anh có thể quên em ... Hạ ơi ...

...

Ngày ...
Nếu thật sự có luân hồi chuyển thế, thì anh sẽ chẳng bao giờ để mất em thêm một lần nào nữa ... Anh sẽ theo em, sẽ cột sợi chỉ hồng duói chân em, để em mãi thuộc về riêng anh mà thôi ... Sẽ chẳng bao giờ anh để em ra đi một cách như thế nữa ... Hạ ơi ...

...

Ngày ...
Có phải em đang trừng phạt anh ? Hành hạ cái tình cảm yếu hèn của anh ... nên ngày ngày, bóng dáng của em mãi hoài ẩn hiện trong tim anh, trong tâm tuỏng, lý trí anh ... Đã bao lâu rồi, hình ảnh em vẫn không chút nhạt nhoài trong anh, không chút thay đổi ... Em vẫn là em, Hạ ơi ...

...

Ngày ...
Những cuộc tình thoáng qua, những nụ hôn không vồn vã ... Không thể nào thoả lấp em trong tim anh ... Nụ hôn của em ngày nào vẫn mãi âm ĩ trong anh, mãi ám ảnh những ai buóc vào cuộc tình với anh ... Không ai có thể cho anh cảm giác của ngày đó ...không thể nào tìm lại đuọc đôi môi lạnh uót và sự run rẩy của em ... Anh không thể nào yêu ai khác ...ngoài cô bé năm nào ...Hạ ơi ...

...

Ngày ...
10 năm ôm giữ quyển nhật ký của em ...Quyển nhật ký đã chứa nhiều nuóc mắt của em ...và của anh ... Nó là kỷ vật vô giác của anh, là hơi thở, mạng sống của anh ... Những hàng chữ ngày nào của em đã phai màu theo trang giấy ... Nhưng bóng bình em mãi vấn vương anh ... Hạ ơi ...

...

** Cuốn nhật ký đuọc phát hiện ra trên mộ chàng trai trẻ - chôn cạnh cô gái tên Hạ - mộ chàng trai đuọc cất cách 10 năm sau ngày cô mất . Nguòi ta không rõ lý do cái chết của chàng trai, nhưng nghe nói lời trăn trối của anh truóc khi mất là bằng mọi cách phải chôn anh cạnh Hạ - và phai giữ nguyên cuốn nhật ký trên mộ anh .
Đây là một câu chuyện tình cảm động, mà không phải ai cùng có cơ duyên trải qua . Sau khi đọc xong xâu chuyện, xin một phút nguyện cầu cho cặp tình nhân sẽ gặp lại nhau qua những kiếp sau, không còn xa cách nữa ...

------------------
Buồn quá :cry:cry
Mãi mãi một tình yêu

#4
logichoc2000

logichoc2000

    vì một tương lai tươi sáng

  • Thành viên
  • 192 Bài viết
Tỉnh giấc nửa đêm vì tiếng chuông điện thoại, tôi không khỏi khó chịu bởi sự quấy rầy của ai đó. Hóa ra người ấy là bố tôi, ông cụ sống tại trại dưỡng lão ở phía nam Georgia. Giọng ông nài nỉ khẩn trương: ìCon phải giúp bố việc này, ngày mai xuống Miami... làm như thế... như thế...”. Ông dặn đi dặn lại: ìViệc gấp lắm, không được chậm trễ... nhớ câu cú thật tình tứ, nét chữ khỏe, thẳng và hơi tròn”.

Sáng sớm, gọi điện đến công ty xin nghỉ rồi vội vã lái xe vượt hơn trăm dặm để thực thi cái việc mà bản thân tôi chỉ hiểu mù mờ. Nhưng tôi tin ở bố, mọi điều ông làm đều trong sáng và thiết thực.
Một tháng sau lên trại thăm bố, tôi mới được nghe kể tường tận câu chuyện...

Ở trại có cụ bà Maria nhiều năm không có người thân thích nào thăm viếng. Gần đây cụ lú lẫn và yếu lắm, ngày về nước Chúa đã kề... Chẳng biết ký ức thuở xưa nào trở lại trong trí óc khi tỉnh khi mê mà cụ hay lôi ra một tập ố vàng vừa thư vừa thiệp khoe khắp mọi người: ìCủa Paul gửi đấy, anh ấy tình cảm và chu đáo lắm...”. Cụ lại hỏi ngày tháng rồi lẩm bẩm một mình: ìSắp đến lễ Valentine rồi sao chưa thấy gì nhỉ, thường thì mình vẫn nhận được thiệp trước lễ hai ba ngày...”.

Sáng 14-2. Sau bữa điểm tâm, các cụ đông đủ tại phòng sinh hoạt. Một nhân viên bưu điện xuất hiện với bó hoa đỏ thắm: ìAi là cụ Maria? Xin nhận hoa và thiệp”. Bà cụ hồ hởi hẳn lên, cố rướn người trên xe lăn ôm bó hoa vào lòng, rồi run run cầm tấm thiệp lật qua lật lại. Gắng chút hơi tàn cụ thều thào trong miệng: ìĐúng dấu bưu cục Miami... Tôi đã bảo mà, anh Paul chẳng quên đâu...”.

Cụ nhờ cô điều dưỡng đọc lớn nội dung cánh thiệp như thể muốn mọi người cùng chia sẻ: ìMaria của anh! Nhân lễ Thánh Valentine, anh gửi tới em niềm yêu thương vô bờ. Trong lòng anh, em mãi mãi là người tình thủy chung, xinh đẹp...”. Nhiều cụ ông cụ bà lau vội giọt nước mắt hiếm hoi...

Tối hôm ấy cụ Maria trút hơi thở cuối cùng. Những người kề cận lúc cụ lâm chung nói rằng cụ ra đi thanh thản, trên khuôn mặt nhăn nheo còn vương vất một nụ cười mãn nguyện... và vẫn ôm ghì bó hoa tươi. Người ta tìm thấy trong mớ giấy tờ của cụ mảnh báo cũ từ 50 năm trước, viết về một con tàu đánh cá mất tích ngoài khơi Florida giữa cơn dông bão. Trong số sáu người vĩnh viễn không trở về có một chàng trai tên Paul Fisher...
Mãi mãi một tình yêu

#5
LaoCong

LaoCong

    Binh nhì

  • Thành viên
  • 12 Bài viết
Mùa hoa cải bên sông

Truyện ngắn của NGUYỄN QUANG THIỀU

Đêm xuống. Con thuyền neo lại giữa sông. Ngọn lửa bếp trên mui thuyền hắt một vầng sáng dịu dàng xuống mặt nước. Người trong xóm trại trên bến Chùa không biết con thuyền này từ đâu đến neo lại trên khúc sông này đã hơn một tháng nay. Hàng ngày những người trong gia đình trên chiếc thuyền ấy làm một công việc là lấy cát rồi bán cho các gia đình trên thị trấn nhỏ bên kia sông đang thi nhau xây nhà. Hơn một tháng không ai thấy những người trên chiếc thuyền lên bờ. Họ đội cát bằng những cái thúng to, đi nhún nhảy trên tấm ván. Khi đến đầu tấm ván gối lên bờ, họ đổ cát xuống bãi cỏ cho người mua, bàn chân không hề chạm mặt đất. Hàng xóm của họ là những chiếc thuyền đánh cá, thuyền chở hàng thuê v.v...

Chủ chiếc thuyền cát là một ông già ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc dài được búi gọn trên đầu, chòm râu bạc xòa che gần kín vồng ngực gồ lên như tảng đá. Đôi vai ông u lên, đỏ sậm và rạn như vai trâu cày. Cơ thể ông đanh lại như đá tạc, nhưng đôi mắt thì khác, đôi mắt lúc nào cũng u buồn, ngơ ngác như vừa đánh mất một điều gì.

Ông Lư (ông già chủ thuyền) ngồi im lặng trên sàn gỗ của mui thuyền. Bên cạnh ông là một quả bầu khô lớn đựng rượu, một thứ rượu do ông cất lấy ngâm với củ cỏ gấu, loại củ già đen bóng như sừng. Trước ông là một đĩa cá sông nướng và một chiếc rổ con đựng những con trùng trục đã hấp chín với gừng khô. Chiều nào ông cũng ngồi uống rượu như thế cho tới khuya và không hề động đến một hạt cơm. Chỉ những đêm mưa bão ông mới chịu ở trong chiếc nhà thuyền.

- Anh cả đâu ? Ông khẽ gọi. Tiếng ông trầm và nặng đổ xuống mặt sông đêm.

- Dạ bố bảo gì con ? Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi trong nhà thuyền chui ra.

- Mai nghỉ việc, lặn mặt trời thì đi Bãi Yên. Nói chị cả chuẩn bị mọi thứ cho đủ.

Ông nói, người không nhúc nhích, đôi mắt mở to nhìn hút về xa.

Ngày mai cả nhà ông sẽ đi Bãi Yên. Đó là đoạn sông rộng và êm chạy ven chân một dãy núi đá vôi. Ở dưới đáy giữa khúc sông đó là mộ người vợ bất hạnh của ông. Thế là đã hơn mười năm rồi. Con sông đổ biết bao nhiêu nước ra biển cũng như ông có biết bao thay đổi trên đời. Vào mùa hè cách đây mười hai năm. Đó là mùa hè đầy bệnh tật và đói kém. Dọc hai bên bờ sông ông qua, ngày nào cũng vọng tiếng kèn đám ma thảm thiết và thấp thoáng sau những lùm tre gầy nhằng, úa vàng là những chiếc cờ tang vật vờ bay. Rồi vợ ông cũng trở thành nạn nhân của mùa hè ghê rợn ấy. Bà để lại cho ông ba đứa con. Đứa con gái hồi đó mới hơn bốn tuổi. Trong suốt ba ngày ròng rã, ông ngồi trên mui thuyền trước xác vợ. Hai đứa con trai ông vừa chèo thuyền vừa dỗ đứa em gái của mình ốm yếu khóc ngặt nghẽo suốt ngày. Ông cập thuyền vào những xóm dân cư hai bên bờ sông để xin được chôn cất vợ. Nhưng không một nơi nào chấp nhận. Họ xua đuổi gia đình ông như xua đuổi một thứ ma quỷ chuyên đi gieo rắc cái chết. Họ sợ bị lây bệnh dịch. Ông không còn biết về đâu. Ông sinh ra trên chiếc thuyền này. Ông chỉ biết con thuyền và dòng sông. Đến tối ngày thứ ba, ông ôm xác vợ khóc. Giữa dòng sông mênh mang, con thuyền vật vờ trôi với một ngọn đèn dầu héo hắt trên mui thuyền. Cuối cùng chỉ còn lại dòng sông mở rộng lòng đón nhận mọi số phận. Ông chôn vợ xuống đáy dòng sông ở chỗ khúc sông rộng và êm nhất. Ông cùng hai đứa con trai dùng gàu sắt thường dùng để lấy cát đào một cái hố dưới đáy sông và để người đàn bà yên nghỉ ở đó. Họ chở một thuyền đá xanh xếp lên thành chiếc mộ để tránh nước cuốn đi. Đêm đó ông xõa tóc, đốt hương lễ thần sông. Ông đổ hết cả một bầu rượu lớn xuống sông và nguyền rằng: tất cả những người trong gia đình ông sẽ không bao giờ đặt chân lên mặt đất. Họ sẽ sống hết cuộc đời trên sông. Ông luôn luôn nói với con cái rằng: Nếu chúng để gót chân chạm vào mặt đất đôi bờ thì trái tim chúng sẽ biến thành tim quỷ, chúng sẽ trở thành những con thú độc ác. Hằng năm cứ đến ngày giỗ vợ, dù công việc bận thế nào gia đình ông cũng nghỉ. Ông sắm sửa lễ vật và khi mặt trời khuất núi thì cả gia đình chèo thuyền đến Bãi Yên. Ông xõa tóc và mặc áo, đây là ngày duy nhất trong năm ông mặc áo trừ những ngày mùa đông rét mướt. Sau khi làm lễ ông cùng hai người con trai lặn xuống đáy sông sửa sang lại ngôi mộ. Ít năm sau người con trai cả lấy vợ. Cô dâu là con gái một bạn thuyền của ông. Ngày cưới con, ông cho đứa con trai thứ hai bơi chiếc mủng nhỏ đi suốt mấy ngày dọc một dải sông dài mời bạn thuyền. Đám cưới được tổ chức ở Bãi Yên với hàng chục chiếc thuyền các loại kết lại thành một chiếc bè lớn.

Đêm hôm sau, khi vầng trăng cuối tháng hiện lên phía ven trời thì chiếc thuyền từ Bãi Yên trở lại bến Chùa.

- Bố ! Ông nghe tiếng cô con gái út run run gọi ông ở phía sau. Cô ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy cánh tay ông- Bố đưa mẹ lên bờ đi. Bố đừng để mẹ ở mãi dưới sông nữa.

Đã bao nhiêu lần cô nói như van lạy ông. Nhưng lần nào ông cũng nhìn cô bằng đôi mắt ngầu đỏ, u uất.

- Không đứa nào trong nhà này được nói đến điều đó - Ông rít lên -Không đứa nào được giẫm lên lời nguyền của ta.

Nhưng ngay sau đó chính lòng ông đầy đau khổ, giày vò. Ông nhìn con xót xa. Chinh, đứa con gái duy nhất của ông, đã sinh ra trong chiếc thuyền trên dòng sông này. Ngày Chinh ra đời, ông cắt rốn con thả xuống dòng sông và cầu nguyện cho con. Chinh lớn lên khỏe mạnh, dịu dàng và âm vang như dòng sông. Cô thừa hưởng sắc đẹp dịu dàng của mẹ, lòng dũng cảm của cha và sự bí ẩn của dòng sông. Là đứa con gái duy nhất, nhưng cô xông xáo táo bạo hơn các anh cô. Những đêm trăng mùa hạ, cô thích thả mình xuống dòng sông. Cô bơi mềm mại như một nàng tiên cá trong chuyện cổ. Đâu đây có những đàn cá lạ lấp lánh ánh trăng xuyên qua mặt nước bơi theo cô. Thỉnh thoảng cô co người lại, hai tay ôm bó gối để cho cơ thể tuổi dậy thì lóng lánh như một giọt thủy ngân lắng dần xuống đáy sông. Rồi bất chợt, cô ngoi lên khỏi mặt nước gọi bố và cười vang. Ông Lư ngồi trên mũi thuyền nhìn về phía cô gọi, đôi mắt chợt non tơ đến ngỡ ngàng. Ông không lo lắng gì khi thả cô xuống dòng sông ngay cả mùa nước lớn, nhưng ông lại lo sợ nếu như con gái ông để gót chân chạm vào đất đôi bờ.

*
**

Nhưng cô thèm khát đôi bờ. Thuở mẹ cô còn sống, cô vẫn được mẹ cô đưa lên bờ đi chợ hoặc kiếm củi khô trên những bãi vải, bãi ổi ven sông. Sau ngày mẹ cô mất, các anh cô và cô không ai dám bước chân lên bờ. Và thế là hơn mười năm rồi, cuộc đời cô chỉ với con thuyền và dòng sông. Cô thèm khát được đặt chân lên dải đất mịn màng phù sa. Cô muốn được nằm trên thảm cỏ xanh ven đê làng. Có nhiều đêm cô bơi sát vào bờ và khi nghe thấy tiếng lá ngô khua xào xạc, khi ngửi thấy mùi râu ngô non dịu ngọt và mùi cỏ đêm hăng hăng, người cô lại cảm thấy nôn nao, nhịp tim cô dồn dập. Nhưng sau đó cô phải trườn mình quay lại con thuyền ngay khi đã nghe tiếng mõ gọi của bố. Có một lần cô nhìn thấy một xác người chết trôi qua thuyền. Mặt nạn nhân bị chém nhiều nhát, vết thương đã rữa tỏa mùi tanh nồng nặc. Cô ôm lấy bố run lên: "Trời ơi, ai làm sao vậy bố ? Bố vớt người ta lên bờ đi". "Người trên mặt đất họ giết nhau đấy". Ông Lư trả lời lạnh băng và đẩy cô vào nhà thuyền. Suốt ngày hôm đó ông không cho ai chạm vào dòng sông. Ông nói: "Hãy để nước sông đêm cuốn đi mọi bẩn thỉu của mặt đất. Đừng chạm tay vào nước sông cho đến sáng mai".

Một lần khác cô hỏi Sỏi - người anh trai cả của cô: "Anh không thích lên bờ à ?"- "Trên bờ có cái quái gì mà lên"- Sỏi nói - "Cứ ở đây, chẳng phải đụng chạm đến đứa nào. Làm gì thì làm. Ngày xưa ở trên bờ tao thấy chúng nó suốt ngày cãi chửi nhau. "- "Lúc nào anh cũng ngày xưa, thế còn anh Cát ?", cô quay sang hỏi người anh trai thứ hai. Cát đang nằm ngủ trên sàn thuyền: "Tao chán cảnh này lắm rồi, cứ như ở tù" - "Mày tưởng trên bờ là thiên đường chắc ? Nhà tù đấy em ạ, gà vịt cũng còn bị tù nữa đấy !". Sỏi nhìn Cát càu nhàu. "Nhưng chắc chắn đó cũng là cái nhà tù rộng rãi hơn cái nhà tù thuyền này !" -"Ai, ai tù mày ? Bố tù mày hay tao, hay con Chinh tù mày ?"- Sỏi thốt lên giọng the thé, Cát thủng thẳng: "Chẳng ai tù ai hết cả. Ngu dốt nó tù tất cả". Nói xong anh ngửa mặt lên cười. Rồi anh chống tay đứng dậy đi lảo đảo và cười. Rồi tiếng cười vụt tắt. "Trời ơi, - anh kêu lên nức nở - Một ông già độc đoán tự cho mình quyền ngự trị tất cả. Ông bỏ tù chính ông, bỏ tù một cặp đực cái, bỏ tù một thằng hèn hạ như tôi, bỏ tù cả con bé đẹp nhưng mù chữ. Tất cả ỉa đái xuống dòng sông rồi lại nói nước sông trong sạch, lấy nước sông ăn, lấy nước sông uống !"- "Câm đi đồ mất dạy. Bố mà ở nhà bố sẽ giết mày". "Mất dạy hả ? Có đứa nào được dạy dỗ gì đâu mà mất"!

Buổi tối ông Lư trở về. Cô con dâu thì thọt kể lại chuyện cãi nhau giữa hai anh em Sỏi cho ông nghe. Ông nhìn Cát rồi nói: "Mày muốn lên bờ hả ? Được. Tao sẽ chặt đứt đôi chân mày và vứt mày lên bờ để xem mày có phải bò về với dòng sông không ?"- Nói rồi ông cầm lấy lưỡi rìu ấn mạnh vào bắp tay, máu trào ra. Ông lấy lưỡi rìu lau máu và chém phập vào mạn thuyền: "Hãy nhìn lưỡi rìu đi. Máu tao đã chảy ở đó. Sáng mai mày hãy trả lời xem mày có thích lên bờ không?"

Rồi Cát cũng không lên bờ. Con thuyền lại tiếp tục các công việc của nó. Thế rồi một mùa xuân lại đến. Chinh đã sang tuổi mười bảy. Một buổi sáng thức dậy ra mạn thuyền vo gạo, cô bỗng thấy trên bãi sông Bến Chùa, một thảm màu vàng tươi, một màu vàng xôn xao, ấm áp ùa vào mắt cô. Hoa cải gặp gió ấm đêm qua đã bung nở. Mỗi khi có ngọn gió chạy qua, cả bãi hoa vàng rợn lên như sóng. "Đẹp quá"- Chinh khe khẽ thốt lên. Cái rá gạo từ từ tuột khỏi tay cô trôi theo dòng nước. Suốt cả ngày hôm đó cô không thể nào rời tâm trí khỏi thảm hoa vàng kia. Một cái gì náo nức vẫy gọi cô. Cô đã sang tuổi mười bảy. Thỉnh thoảng có đêm thức giấc, cô cảm thấy một cái gì chập chờn, quấn quít ở đâu đây. Không phải tiếng nước sông chảy trong đêm, không phải tiếng reo của ngọn lửa, không phải hương ổi chín từ bãi sông đưa lại, cũng không phải tiếng gọi nhau của bầy chim ri từ những lùm dứa dại ven đê. Một cái gì đấy làm cô đang chải tóc chợt dừng tay. Nó làm cho ngực áo cô bỗng đầy lên đến nghẹn thở. Cái đó chợt đến, chợt đi, chợt rời ra, quấn quýt.

Một hôm, sau bữa cơm chiều, cô nói với bố là cô đi thả lưỡi câu. Ông Lư chiều con và dặn: "Đi về sớm, trời lạnh đấy". Cô vội vã cởi dây thừng neo chiếc thuyền mủng. Cô không thả lưới mà bơi mủng vào bờ. Cô cắm mủng ở đó và đi về phía bãi cải. Đêm lạnh nhưng trời có trăng. Cô ngồi xuống bên cạnh luống hoa. Đôi tay nâng khẽ những chùm hoa cải ướt sương. Một ngọn gió lướt qua những bông hoa đung đưa cọ vào má cô. Người cô run lên. Những bông hoa nhảy múa và trò chuyện trước cô. Cô khẽ áp đôi môi mình vào hết chùm hoa này đến chùm hoa khác. Bỗng cô nghe tiếng mõ tre từ chiếc thuyền cái. Tiếng mõ được quy định thay tiếng gọi nhau của những người sống trên sông. Một lúc sau tiếng mõ lại vang lên. Chinh cuống quít, cô quơ tay dứt những chùm hoa cải. Lần thứ ba, tiếng mõ nghe gấp và chói. Cô biết bố đã nổi giận. Cô ôm bó hoa gãy nhàu chạy xuống bờ sông. Vừa ngồi vào mủng, cô vội gõ trả lời và hối hả bơi về thuyền. "Mày đi đâu mà không trả lời". "Con tưởng bố gọi anh cả". Ông im lặng, nghi ngờ nhìn cô.

Rồi đêm sau cô lại tìm cách lên bờ. Và trước khi trở lại thuyền, cô lại ngắt những chùm hoa cải mang về. Nhưng đến đêm thứ ba thì có người phát hiện ra việc làm của cô. Đó là một chàng trai chừng ba mươi tuổi mặc một bộ quân phục đã cũ. Những ngày trước đó bà mẹ chàng trai thường xuống bến sớm và phát hiện những luống hoa cải bà để giống cho vụ sau bị ai đó ngắt nham nhở từng quầng. Bà ca thán với con và chàng trai quyết rình bắt cho được kẻ phá hoại. Khi Chinh đang quỳ trước đám hoa cải vừa vuốt ve chúng vừa thì thầm trò chuyện thì nghe tiếng quát khẽ nhưng rất gắt của chàng trai. Cô giật mình hoảng hốt quay lại, và vẫn trong tư thế quỳ, cô ngước mắt lên nhìn chàng trai, người run lên vì sợ hãi. Cô không khái niệm được sự sai trái do việc làm của mình, mà sợ hãi vì trước cô trong đêm trăng lạnh là một người lạ.

- Cô là ai? Cô làm gì ở đây ?

Chàng trai hỏi và bước lại gần cô. Cô lúng túng đứng dậy. Chợt những làn mây mỏng tan đi. ánh trăng trong veo đổ tràn gương mặt cô. Bây giờ thì đến lượt chàng trai giật mình. "Đẹp quá !". Anh thầm kêu lên. Sao trong đêm trăng tĩnh lặng trên bãi sông ở một làng quê hẻo lánh này lại xuất hiện một người con gái đẹp như thế ? Chiếc áo tối màu và ánh trăng làm ngời lên đôi bàn tay, cái cổ thon và gương mặt đẹp. Đôi môi cô khẽ mím lại còn đôi mắt thì mở to. Chàng trai hồi hộp, liếc nhanh cơ thể cô và nhận ra dưới lớp trăng mỏng, dưới lớp áo tối màu, là tuổi dậy thì nóng hổi, dịu dàng và phập phồng thở.

- Em ở đâu đến ?- Chàng trai nói bằng hơi thở. Giọng nói và gương mặt đàn ông đầy độ lượng của anh đã làm cho cô hết sợ. Cô mỉm cười nhìn xuống dòng sông, ở đó tỏa một quầng sáng đèn dầu. "à", anh chợt hiểu. Hàng tuần về thăm mẹ, anh vẫn thấy chiếc thuyền lấy cát ấy neo ở bến sông làng anh. Biết vậy nhưng anh vẫn hỏi lại:

- Em ở dưới thuyền à ?

Cô gật đầu.

- Em thèm ăn rau cải à ?

Chinh bật cười. Nụ cười ngợp lên người anh. Anh thấy mình mê đi trong khoảnh khắc.

- Thế em muốn gì ? Anh lúng túng hỏi.

Chinh không trả lời mà giơ một nắm ngọn cải nhiều hoa ra trước anh.

- Hoa cải ? Em thích hoa cải?- Anh ngạc nhiên hỏi. Cô gái lại gật đầu.

- Em về đây. Bố em gọi !

Anh bỗng hoảng hốt sợ cô biến mất. Anh đứng lặng nhìn cô và rồi vội vã ngắt những chùm hoa cải. Chinh nhận bó hoa cải từ tay anh rồi quay người đi xuống bến.

- Này em ! - Chàng trai chạy theo - Tên em là gì?

- Chinh.

- Anh là Thao. Nhà anh ở kia kìa. Mai em lên nhé. Hoa cải nhà anh đấy.

Chinh mỉm cười gật đầu và đi xuống bến. Anh nhìn theo. Đến lúc này anh mới nhận ra mái tóc như thiên thần của cô. Anh ngửa mặt lên trời. Có lẽ mái tóc ấy đã từ vầng trăng chảy xuống.

Sáng sau, Thao dậy sớm. Suốt đêm qua hầu như anh không ngủ. Anh nghe tiếng bà mẹ ca thán dưới bếp: "Không biết đứa nào lại phá luống hoa cải đêm qua". Thao mỉm cười sung sướng. Anh chạy theo con đường nhỏ xuống bến sông. Ở giữa sông, chiếc thuyền của gia đình Chinh nằm bình yên trên mặt nước. Một ngọn khói xanh tỏa ra từ con thuyền lặng lẽ tan xuống mặt sông như sương. Thao đứng trên bờ hồi hộp đợi, nhưng không thấy bóng một người con gái nào. Chỉ có hai người đàn ông đang loay hoay làm gì đó trên mui thuyền. Hay là đêm qua anh nằm mơ. Có phải thật sự đêm qua anh đã gặp một người con gái như thế không? Thao chờ mãi và cuối cùng anh buồn bã trở lại bãi hoa cải. Bên luống hoa vẫn còn in những dấu chân. Và cạnh đó là những cánh hoa cải rụng lấm tấm vàng.

Rồi vào một đêm sau đó ít ngày, Chinh lại chèo chiếc mủng nhỏ lên bờ. Họ đứng nhìn nhau trong ánh sáng mờ mờ của trăng bị mây mỏng che khuất. Họ chưa biết gì về nhau nhưng cả hai đều nhận thấy có một cái gì đó mỏng, trong suốt đang đan quấn vào họ như tơ nhện.

- Bố em đi rồi - Chinh thì thào.

- Đi đâu?

- Bố đi có việc mấy ngày tận cuối sông.

- Đêm nay em ở lại trên bờ với anh nhé. Em đừng về.

- Bữa trước ở dưới thuyền em nhìn thấy anh, nhưng em không dám ra. Nếu anh nhìn thấy em anh gọi thì bố em giết chết em.

- Sao lại giết? Thao hỏi và bật cười.

- Thật đấy. Cô nói và nhìn anh bằng đôi mắt buồn, rồi cầm tay anh đi về phía bãi hoa. Họ ngồi xuống giữa những luống hoa cải. Hơi thở họ phả nóng mặt nhau. Xung quanh họ hoa cải vàng lấp lánh dưới trăng.

- Anh yêu em! Anh nói như phải cố gắng hết sức mình. Cô nhìn anh lặng lẽ như không hiểu điều anh nói. Anh nâng gương mặt cô lên.

- Anh yêu em.

Chinh vẫn im lặng. Gương mặt cô như đang ngủ trong lòng đôi bàn tay anh. Anh cúi xuống hôn cô và thấy cô rùng mình. Đôi môi cô khẽ mím. Cô không biết đó là tình yêu. Cô chỉ thấy rằng ngực cô như bị nén chặt. Người cô bừng nóng. Cô cảm thấy hơi ấm của mẹ cô từ những năm tháng xưa đang tỏa vào cô. Cô vội đứng dậy. Thao ngơ ngác đứng theo. Bỗng cô ôm lấy anh khóc nức nở. Một lúc sau, cô ngước lên nhìn anh và hỏi:

- Anh là người mặt đất à?

- Trước đây, anh là một người lính - Anh nói.

*
* *

Trời mỗi ngày một ấm lên. Những cánh hoa cải rụng xuống mỗi ngày một nhiều. Rồi đến một hôm anh giật mình nhận thấy hoa cải đã rụng gần hết, chỉ còn lại những bông nở muộn. Anh cứ cảm thấy rằng khi cánh hoa cuối cùng rụng xuống thì Chinh sẽ biến mất.

- Em phải ở lại đây với anh. Em sẽ ở nhà anh với mẹ. Em không đuợc đi đâu cả.

Cô nhìn anh lắc đầu. Anh rút trong túi ra một tờ giấy đưa cho cô.

- Anh chép thơ tặng em đấy. Thơ Tago em biết không?

- Em không biết chữ.

- Sao, có thật thế không?

Anh ngạc nhiên hỏi và lòng anh bỗng xót xa, anh đỡ cô ngồi xuống và ôm cô vào lòng.

- Anh sẽ dạy em học. Anh cũng đang đi học đấy. Bây giờ anh giúp gì được em nào, em nói đi!

Chinh xoay người ngồi tựa vào lòng anh. Cô kể cho anh nghe cuộc đời của gia đình cô. Cuối cùng cô quay lại nhìn anh và nói:

- Em muốn nhờ anh một việc. Em muốn đưa mẹ em lên bờ.

- Lên bờ ! Đúng rồi. Chúng mình sẽ đưa mẹ lên bờ. Chúng mình sẽ để mẹ yên nghỉ ở bãi sông này. Anh sẽ trồng thật nhiều hoa cải bên mộ mẹ.

Cô gật đầu cười hạnh phúc.

Thế là gần một năm gia đình ông Lư ở lại bến sông làng Chùa. Đôi khi họ cũng vắng bến dăm ba ngày. Một mùa hè lại đến. Đêm đêm Chinh thích thả mình xuống dòng sông. Bơi bên cô là Thao. Anh có một cơ thể khoẻ mạnh cân đối. Năm năm rèn luyện trong lực lượng đặc công nước đã cho anh vốn sức khoẻ và sự phát triển cơ thể ấy. Sau ngày giải ngũ, anh thi vào đại học ngoại ngữ khoa tiếng Anh. Những đêm trên dòng sông dịu dàng chảy, họ quấn quýt với nhau như một đôi cá thần. Dòng sông bí mật truyền vào cuộc đời họ sức mạnh hạnh phúc và sự khổ đau. Một lần khi đang bơi bên anh, Chinh thấy chóng mặt, cô ôm lấy vai anh thở dốc. Dòng sông chợt dừng chảy, im phắc lắng nghe cô, rồi bỗng trào lên những ngọn sóng reo vui, nhảy nối nhau loan báo cho các loài thủy tộc biết điều hạnh phúc thiêng liêng. Quanh họ, có những con cá bay lên khỏi mặt nước như một mảnh trăng con lấp lóa.

Như thường lệ, vào ngày giỗ bà mẹ, cả gia đình ông Lư nghỉ việc nhổ neo về Bãi Yên. Cũng chính ngày này Thao thay Chinh đốt những nén hương cắm trên mộ của bà mẹ. Thao đã bí mật đưa phần mộ của bà lên bờ mấy tháng nay và chôn ở ngay trong vườn nhà anh. Ở Bãi Yên sau khi làm lễ xong, ông Lư sai Sỏi lặn xuống đáy sông để kiểm tra lại ngôi mộ. Gần một phút sau, tăm nổi lên sùng sục và Sỏi nhao lên khỏi mặt nước kêu thảng thốt: "Mộ bị phá ! Mộ bị phá rồi". Một ngọn lửa bỏng rát táp vào mặt ông Lư. Ông lao xuống sông hít một hơi dài và lặn xuống. Những hòn đá xanh đã bị vứt ngổn ngang. Ông Lư biết không phải nước mà có một người nào đó đã phá ngôi mộ. Nhưng ai đã làm việc đó ? Câu hỏi ấy làm máu ông sôi lên. Không ai biết ngôi mộ này ngoài những người trong gia đình ông. Ông ngoi lên và ra lệnh: "Thả gầu xúc cát xuống". Họ bắt đầu đào. Sau gần nửa tiếng đồng hồ ông mệt mỏi trèo lên thuyền. Ông lẩy bẩy bước đến cửa nhà thuyền đỡ lấy quả bầu khô đựng rượu, ngửa cổ lên uống.

- Đứa nào ?- Ông gầm lên- Đứa... ưa... ưa... na...ào... ào?

Tiếng ông kéo dài như tiếng rú khản đặc dội vào đôi bờ, vọng lại rền rền trên mặt sông. Tất cả những người trên thuyền cúi đầu im lặng. Trong góc nhà thuyền, Chinh ôm chiếc gối vào lòng kinh hoàng.

Đến gần nửa đêm chiếc thuyền mới quay trở lại bến Chùa. Ông Lư ngồi gục đầu trên mui thuyền, trông ông già đi hàng chục tuổi. Hai anh con trai im lặng chèo thuyền.

Buổi sáng hôm sau mọi người dậy rất sớm. Ở ngoài mui thuyền ông Lư vẫn ngồi đấy. Ông đã ngồi như thế suốt đêm qua. Bỗng cô con dâu chạy từ trong nhà thuyền ra.

- Bố! - Cô gấp gáp gọi ông và giúi vào tay ông một xếp giấy cũ nhàu.

- Cái gì thế này? - Ông hỏi và giơ những tờ giấy ra... Ông không biết chữ nhưng ông linh cảm thấy một điều không bình thường trong những tờ giấy.

- Cả đâu !- Ông gọi. Sỏi đang hút thuốc lào vội chạy ra. - Mày đọc xem cái gì đây.

Sỏi cầm lấy những tờ giấy và đọc. Trước khi mẹ Sỏi mất, ông Lư vẫn gửi Sỏi đến học ở một trường làng cùng con một ông bạn thuyền làm nghề chở đò ngang.

- Thưa bố. Đây là thư của một đứa nào đấy gửi cho con Chinh. Chúng nó nói chuyện yêu đương. Nhưng con Chinh có biết chữ đâu nhỉ.

- Con Chinh đâu? Ra đây.

Ông Lư gầm lên. Từ trong nhà thuyền, Chinh vừa khóc vừa chui ra. Cô đã nghe thấy câu chuyện vừa rồi.

- Đứa nào? Của đứa nào? - Ông gầm lên và giúi nắm giấy vào mặt cô. Cô khóc nấc lên.

- Của... của anh ấy. Con xin bố. Con lạy bố!

Ông Lư giáng một cái tát vào mặt cô. Chinh ngã vật xuống sàn thuyền. Cô chống tay ngồi dậy khóc nức nở. Cô chắp tay lạy ông.

- Con xin bố. Con lạy bố. Con và anh ấy yêu nhau.

- Trời ơi ! Ông Lư kêu lên - Thế là nó đã lên bờ rồi. Nó đã đạp lên lời nguyền của ta. Nó giết chết cả gia đình này rồi!

Ông túm lấy mái tóc dài của cô, giúi đầu cô xuống sàn thuyền và vung rìu chặt mái tóc. Ông nắm phần tóc bị đứt ném xuống sông. Một ngọn gió ở đâu ào đến. Gió cuốn mái tóc lên không. Mái tóc bay rối bời, quằn quại.

- Đánh tuốt xương nó ra - Ông nói và rút chiếc cần câu trên mái liếp của nhà thuyền quất vào cô vun vút. Chinh vòng tay ôm lấy bụng. Người cô giật lên từng cơn. Một lúc sau ông dừng lại, túm lấy áo cô giật mạnh. Chiếc áo rách tan chỉ còn lại hai đoạn tay áo.

- Tao sẽ lột hết quần áo và vứt mày lên bờ...

Ông nói đến đó bỗng dừng lại, mắt mở tròn. Những người trong gia đình cô cũng chững người lại nhìn cô. Trước mắt họ cô đang ngồi khóc không thành tiếng, mái tóc dứt nham nhở dính bết vào lưng cô đầy máu. Đôi vú cô hơi sệ xuống, núm vú thâm lại, chiếc bụng chửa đã năm tháng của cô bây giờ bỗng to hẳn lên, hổn hển thở.

- Nó có chửa. Nó có chửa, bố ơi!

Sỏi thảng thốt kêu lên. Đôi mắt ông Lư đờ đẫn. Chân tay ông run lên như bị bệnh thần kinh.

- Thảo nào... - Cô con dâu chặc lưỡi - Đúng là con của ma của quỷ nên nhìn đẹp đến lạnh cả người.

Đúng lúc đó Thao bám mạn thuyền nhảy lên. Anh chạy lại ôm lấy Chinh.

- Anh ơi !- Cô nấc lên.

- Các người không được làm thế. Các người thật dã man. Thao rít lên, lòng anh đầy đau đớn và uất hận. Ở sân nhà, anh đã nghe thấy tiếng kêu gào, khóc lóc của Chinh. Anh chạy xuống bến và nhận thấy ông Lư đang đánh Chinh trên thuyền. Anh không kịp cởi quần áo dài, cứ thế lao xuống sông bơi đến nơi con thuyền đậu.

- Mày, chính là mày - Ông Lư bước lại trước Thao - Mày đã hại đời nó. Tao sẽ giết mày. Tao phải giết mày.

- Chính ông đã giết chết cuộc đời cô ta. Ông đã chôn vùi bà mẹ dưới đáy sông lạnh lẽo tối tăm, ông đã chôn vùi cuộc đời con cái ông trên chiếc thuyền này.

- Trời! Ngôi mộ... ngôi mộ. Ở đâu? Mày, mày... ngôi mộ.

- Đúng. Chính tôi đã đưa ngôi mộ bà mẹ lên bờ. Con gái của ông đã nhờ tôi. Cô ta đã làm đúng lương tâm và lòng hiếu thảo của một người con. Chính ông và gia đình này phải cảm ơn cô ấy. Bây giờ ông chỉ biết quyền lực của ông. Chỉ vài năm nữa ông chết đi. Nhưng ông đã và đang đày ải những người khác sống một cuộc đời tối tăm vô nghĩa. Bây giờ ông phải cho cô ấy lên bờ.

Anh cúi xuống nhìn xót xa tấm lưng cô, lưng Chinh bầm tím và ứa máu. Rồi anh ngẩng nhìn mọi người nói:

- áo đâu ? Đưa áo cho cô ấy mặc.

Cát lặng lẽ đi vào nhà thuyền và mang ra một chiếc áo đưa cho anh. Anh mặc áo cho cô và đỡ cô vào nhà thuyền. Một lúc sau anh bước ra nhìn ông Lư và nói:

- Ông phải cho cô ấy lên bờ và chính cả ông nữa. Tôi yêu cô ấy và tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ.

- Mày là một con quỷ. Mày đã phá hại gia đình tao. Mày phải mang trả lại cho tao ngôi mộ.

- Nếu ông chấp nhận cho cô ấy lên bờ thì tôi sẽ chỉ cho ông biết ngôi mộ ấy ở đâu. Nhưng ông cũng không được đưa ngôi mộ ấy trở lại dòng sông.

Bây giờ tôi về lấy thuốc cho cô ấy.

*
* *

Khi Thao đi mua được thuốc cho Chinh trở về thì chiếc thuyền không còn trên bến Chùa nữa. Ông Lư đã cho con thuyền nhổ neo ngay sau khi anh rời chiếc thuyền. Anh không biết con thuyền đi về hướng nào. Anh quyết định chạy theo hướng dòng sông chảy. Ông Lư biết trước chuyện đó. Ông căng buồm cho thuyền chạy ngược dòng. Ông ngồi giữ bánh lái. Còn Sỏi và Cát phải lên bờ để kéo phụ cho chiếc thuyền đi nhanh hơn. Mây đen bỗng cuồn cuộn đổ về. Mưa mùa hạ ập xuống như trút nước. Dòng sông rộng nên gió càng thổi mạnh. Thao vừa đi vừa thở trong mưa. Đất trời mù mịt. Trên dòng sông lác đác có những con thuyền cập vào hai bờ tránh bão. Cứ thấy bóng một con thuyền Thao lại cất tiếng gọi. Nhưng chỉ thấy gió bão trả lời anh. Anh rét run lên rồi ở trong ngực như có một ngọn lửa. Ngọn lửa đốt nóng rát lồng ngực. Ngọn lửa chui qua cổ anh lên mũi, lên mồm. Thao phải quay về nhà. Anh không đủ sức đi tiếp. Vừa về đến nhà thì cơn sốt lên đến lúc cao nhất. Anh cố gắng thay quần áo và nằm vật ra giường. Bà mẹ hốt hoảng đắp chăn cho anh và đi rang cám đánh gió cho anh. Đến tối anh mê sảng, người nóng ran. Mọi người vội vã đưa anh đi bệnh viện. Mỗi khi tỉnh lại anh lại hỏi:

- Thuyền về chưa?

Không ai hiểu câu anh hỏi. Mọi người nhìn anh lo lắng. Còn anh cứ mỗi khi nhắm mắt thiếp đi lại thấy chiếc thuyền, thấy dòng sông và Chinh đang bơi đến bên anh. Bỗng Chinh dừng bơi, ôm chặt lấy anh kêu lên khe khẽ. Gương mặt cô vừa đau đớn vừa hạnh phúc. Cô mỉm cười và trán đầm mồ hôi. Rồi anh nghe tiếng trẻ khóc. Tiếng khóc âm vang náo nức cả dòng sông. Anh bế đứa bé nâng lên khỏi mặt nước. Nhưng rồi đôi tay anh nhẹ bẫng. Anh giật mình, đôi mắt dài dại mở ra nhìn mọi người, môi anh thì thào:

- Thuyền đã về chưa?

Khi cơn sốt chưa kịp khỏi hẳn, anh đã quyết định đi tìm Chinh. Anh nói với bà mẹ rằng có lẽ hai tuần tới anh không về nhà. Anh phải đọc một số sách tư liệu cho năm học mới. Anh lấy xe đạp và bắt đầu cuộc hành trình dọc sông Đáy nhưng suốt một tuần đầu anh không có được một tin gì về Chinh. Anh la cà ở những nơi thuyền tụ tập đông đúc. Anh kể cho những người làm nghề sông nước về gia đình cô. Có người nói họ nhìn thấy chiếc thuyền đó qua nơi họ đã ở mấy hôm trước. Ở trên mui thuyền có một cô gái hai tay bị trói vào cọc. Có người lại kể rằng họ thấy một thuyền câu nhỏ cứ quay tròn trôi theo làn nước, trong thuyền có một đứa bé mới đẻ. Một đôi vợ chồng già không có con đã đón đứa bé ấy về nuôi. Rồi lại có người nói rằng họ nghe đồn có một người đàn bà chết trôi, trên bụng có một đứa bé mắt tròn như mắt cá. Đứa bé ấy nhìn vào bờ cứ cười ba tiếng lại khóc ba tiếng... Thao cứ đi mãi theo những lời đồn đại như chuyện cổ tích của những người dân chài cho đến khi ra đến biển. Biển tít tắp không bờ không bến và rền rĩ tiếng sóng.

Cho đến một buổi sáng Thao dậy sớm. Suốt cả bãi sông làng anh rực vàng hoa cải. Những bông hoa cải nhỏ nhắn, mềm mại, ấp áp đung đưa trong gió. Thao bỗng thấy trái tim rung lên đập hối hả. Anh chạy ùa xuống bến. Bỗng anh quỳ xuống bên luống cải. Trước mắt anh, trên mặt phù sa rụng lấm tấm những cánh hoa mỏng và từ đó kéo dài xuống bến sông là những dấu chân mỏng và nhỏ nhắn.

Làng Chùa, tháng 5 năm 1989
Chữ ký đơn giản để đẹp diễn đàn!

#6
LaoCong

LaoCong

    Binh nhì

  • Thành viên
  • 12 Bài viết
Chuyện kể trong nước mắt
Nghị Minh (Trung Quốc)

Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.

Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh.

Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo: ì Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!”.

Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.

Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo: ìCác con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ? ”. Tôi cười: ìMẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả”. Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo: ìĐây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.”

Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm: ìNgốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?”.

Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.

Điều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng.

Đôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.

Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại: ìThế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?”. Anh trợn mắt: ìTại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?”.

Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.

Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy ìnhiệm vụ nặng nề” này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Để thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn.

Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo: ìCó phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?” rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài: ìCứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?”.

Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.

Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu.

Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.

Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây?

Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo: ìSắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!”.

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?

Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi.

Tôi tự nhủ ìđừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy”, và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: ìAnh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!” rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng.

Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã.

Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ? Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên.

Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi.

Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện.

Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi: ìƠ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà”. Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi.

Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?

Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ.

Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà...

Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.

Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu!

Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì.

Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết.

Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống.

Đêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.

Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh.

Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.

Tôi sống một mình. Đi bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.

Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo: ìĐợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây”. Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: ìChớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ”. Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa.

Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.

ìEm có bầu rồi đấy à?”.

Đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi. ìVâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi”.

Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.

Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu ìxin lỗi” nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy.

Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa.

Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi.

Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.

Đêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu?

Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?

Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh.

Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình..., anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...

Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.

Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: ìChị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa”. Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...

Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình: Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Đấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ... Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé.


Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất...

Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:

Em yêu quý. Được lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé...

Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói: ìAnh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ... ”.

Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...

(Nguồn: The Internet - Copy & paste nhiều quá nên không rõ từ site nào)

Bài viết đã được chỉnh sửa nội dung bởi LaoCong: 22-02-2005 - 23:33

Chữ ký đơn giản để đẹp diễn đàn!

#7
nguyen_hung

nguyen_hung

    Đại lãn

  • Thành viên
  • 299 Bài viết
Đầu giường trăng không tỏ
Trước sân tuyết phủ trắng
Ngắm trăng nhớ mẹ cha.
Nhìn tuyết nhớ người ...

B.,22.02.05
14 tháng giêng năm Ât Dậu

Lí Bạch có thiêng xin ngài mở lượng khoan dung mà không kiện bản quyền, nếu không thì học trò đây không biết lấy gì trả cho ngài.

#8
hoa sữa

hoa sữa

    Hạnh phúc vĩnh hằng

  • Thành viên
  • 14 Bài viết
To Badman từ ngày đọc câu chuyện của anh post lên <từ diễn đàn cũ cơ> em chẳng còn dám giận ai lâu cả . Chỉ một tiếng gọi "Anh ơi" thôi mọi việc đã khác rồi . Vậy hãy là người chiến thắng bằng cách mở rộng lòng mình .
...Yêu hơn mọi yêu thương
Mà cuộc đời đã có
Nhớ trước mọi nẻo đường
Đã thổi từng ngọn gió...

#9
BadMan

BadMan

    Người quản trị

  • Founder
  • 1369 Bài viết
Mùa hoa cải bên sông (MHCBS) và Chuyện kể trong nước mắt (CKTNM) đều là những câu chuyện buồn tuy nhiên MHCBS là câu chuyện kết thúc có hậu dù nó rất mong manh. Hình như chuyện này được giải ba trong kỳ thi gì đấy và được đăng trên tạp chí Quân đội năm 1990. CKTNM của tác giả người Trung Quốc nhưng "văn hóa vợ chồng" thì rất tương đồng với VN (rất Á đông). Nếu mọi người có thời gian thì nên đọc mặc dù hơi dài.
Cơm, áo, gạo, tiền
Bút, nghiên, sách, vở




1 người đang xem chủ đề

0 thành viên, 1 khách, 0 thành viên ẩn danh