Có thể chỉ dùng lí thuyết đại số tuyến tính mà làm mẹo hơn như này:
Gọi $\pi_M$ và $\tau_M$ lần lượt là đa thức tối tiểu của $M$ trên $\mathbb{Q}$ và $\mathbb{R}$. Khi đó vì $\pi_M$ là một đa thức trên $\mathbb{R}$ làm triệu tiêu $M$ nên $\tau_M | \pi_M$. Để có điều cần chứng minh, gọi $d = \deg \pi_M$, ta sẽ chỉ ra $\deg \tau_M \geq d$.
Ta có $I, M, \dots, M^{d-1}$ là độc lập tuyến tính trong $\text{Mat}(n,\mathbb{Q})$, viết các ma trận này thành các vector cột dạng $n^2 \times 1$, ta có $d$ vector độc lập tuyến tính. Vì độc lập tuyến tính nên ma trận tạo bởi $d$ vector này có một ma trận con cỡ $d$ mà định thức $\neq 0$. Khi mở rộng lên $\mathbb{R}$, định thức con này vẫn khác $0$. Vì thế $I, M, \dots, M^{d-1}$ vẫn độc lập tuyến tính trong $\text{Mat}(n,\mathbb{R})$.
Vậy $\deg \tau_M > d-1$. Kết hợp với lí luận ở đầu ta có điều phải chứng minh, hay đa thức tối tiểu của ma trận giữ nguyên kể cả khi ta tính trong trường mở rộng.