He he, dĩ nhiên là bà bán rau ngoài chợ bà ko cần biết số âm là gì, nhưng bà vẫn sống, vẫn tính tiền ngon ơ. Bà chỉ cần thay dấu trừ bằng chữ nợ để cộng trừ, thế là xong. Bác thích vất số âm đi thì bác cũng ko chết.Theo như cách lý giải của bạn ở trên nói riêng và của "toán học cũ" nói chung, thì khi ta "trả nợ" thì "thêm vào" và khi ta được người khác "cho tiền", thì ta cũng "thêm vào", theo ý bạn và theo cách lập luận của "toán học cũ" thì khi chúng ta "trả nợ" cũng như khi chúng ta được cho "thêm tiền" thì điều thể hiện các phép toán như sau:
1/Trường hợp thiếu nợ, như bạn giải thích theo cách diễn tả của "toán học cũ" thì khi chúng ta trả nợ, chúng ta phải thể hiện phép toán cộng(+) như sau:
20 + (-10) = 10
20 + (-15) = 5
2/Trường hợp chúng ta được cho "thêm tiền", thì chúng ta cũng thực hiện phép toán cộng(+) như sau:Ví dụ bạn có 10 đồng, bạn A cho bạn thêm 10 đồng và bạn B cho bạn 15 đồng, hỏi số tiền bạn có khi bạn A và bạn B cho bạn thì bạn cũng thực hiện phép toán cộng:
10 + (10) = 20 ;bạn A cho
10 + (15) = 25 ;bạn B cho
Nếu như cách thể hiện và lập luận như "phép toán cũ" thì theo tôi từ điển trên Thế Giới và Việt Nam chúng ta phải nên:
1/Bỏ từ "bớt ra", mà chúng ta chỉ dùng duy nhất từ "thêm vào", cho đúng với "từ ngữ toán học", nghĩa là giữa "ngôn ngữ dân gian" và "ngôn ngữ toán học" phải là một.Trã nợ cũng "Thêm vào" và đựơc cho cũng dùng từ "Thêm vào"
2/Trong "toán học", chúng ta bỏ luôn phép toán trừ(-) đi và chỉ dùng thuần túy một "phép toán cộng(+)" và "số âm(-)", cho toán học được đơn giản và dễ hiểu hơn."Trả nợ" cũng làm toán cộng(+),được "thêm tiền" cũng dùng toán cộng(+) vậy mà nhân loại vẫn phải hiểu là đúng thì quả là chuyện lạ.
Nói tóm lại là giữa "ngôn ngữ toán học" và "ngôn ngữ của nhân loại" hiện nay, thì tha hồ "búa xua" dùng sao cũng được, tha hồ cho chúng ta hiểu xuôi ngược gì cũng được,thì theo tôi quả là chuyện lạ khó tin, nhưng có thật 100%.Vài lời phân giải "nhẹ nhàn" nhưng là những lập luận "đanh thép" chỉ ra những "sai lệch" trong toán học và cách dùng từ ngữ dân gian và toán học một cách sai lệch như vậy, là điều đáng để cho các nhà toán học Thế Giới nên suy ngẫm lại, tại sao tự nhiên bảo "Gà" toán nhà nói "Vịt" từ ngữ thì cứ búa xua như vậy?Đồng thời tôi xin được đưa ra câu hỏi như sau:
x + 1 =0 ;phép toán đó các bạn đọc là x cộng(+) 1 bằng không(0) hay là x dương một bằng không(0).
Nếu đọc là x cộng(+) một bằng không(0), thì kết quả cho ra là x bằng trừ(-) một hai đọc là x âm một.
Từ câu hỏi trên, các bạn kết hợp với cách lý giải về số âm(-) của tôi, các bạn sẽ hiểu giữa số âm(-) và phép toán trừ(-) là "một", hay là phép toán trừ(-) và số âm(-) khác nhau hoàn toàn, như từ nào đến giờ chúng ta phải hiểu theo toán học ,thân chào,TVT.
----------------------------------------------
T/B:do thời gian hạn chế, nên tôi chỉ trả lời cho bạn nào góp ý bằng toán học,mong các bạn thông cảm.
----------------------------------------------
Sáng tạo là hương hoa trong cuộc sống
Sáng tạo luôn đi trước thời đại
Nói lại chút, theo toán học quy định:trả nợ tức là thêm vào 1 số âm.
Thực tế, trong ngôn ngữ đời thường, người ta ko cần biết đến số âm, cũng ko ai nói thêm vào (-10). Nhưng mà bác dựa vào đó để nói ngôn ngữ Toán học là búa xua là sai lầm. Khổng Tử nói: "cái gì biết thì nói là biết, cái gì không biết thì nói là không biết". Bác không biết nguồn gốc tại sao lại có số âm, trong cuộc sống đời thường của bác, bác ko cần dùng đến số âm, tức là nhu cầu của bác ko cần đến số âm. Tức là bác ko biết số âm làm gì. Thì bác nên nói là bác ko biết ứng dụng của nó. Chứ ko có nghĩa là dựa vào kiến thức kinh nghiệm, cảm giác, nhu cầu của cá nhân bác, bác nói một cách tổng quát rằng: với tất cả mọi người thì số âm là vô nghĩa, rồi từ đó thì ngôn ngữ Toán học là búa xua".
Nói lại với bác là: việc tạo ra số âm chỉ để tạo thuận lợi cho việc tính toán. Công việc của các nhà toán học là mô hình hoá thực tế bằng mô hình toán học, sau đó tính toán ra kết quả, rồi lại chuyển đổi kết quả đó trở lại cho nó ý nghĩa với cuộc sống đời thường. Cụ thể là các công thức, các phép biến đổi trong toán học, mà ko thể ko dùng số âm được. Sau khi tính ra kết quả toán học là (-10) chẳng hạn, người ta cần phải đời thường hoá nó lại, tức là vất bỏ cái toán học hoá của nó đi. Ví dụ (-10) tức là tôi đang nợ 10 đồng chẳng hạn. Lúc đó kết quả là tôi nợ 10 đồng mới là kết quả đời thường.
Nhưng gì tôi nói là thêm vào (-10)đ, đó là ngôn ngữ 1/2 toán học, 1/2 đời thường để cho dễ dẫn giải giữa toán học và đời thường thôi. Trong đời thường chúng ta có "thêm vào" "bớt đi", thì mô hình hoá bằng toán học được kí hiệu là (+) và (-). Với kiến thức Toán của bác thì bác nhìn điều này như là 1 đìều thừa, nhưng nếu bác học cao lên nữa, thì bác sẽ thấy số âm là ko thừa. Chốt lại là sự học của bác vẫn chưa đủ tầm để phán xét.
Bản thân bác thấy là mô hình hoá toán học ko giống y xì với thực tế, nên dẫn tới sự sai lệch (thực ra thì trên đời chả có cái gì giống y xì nhau cả, đố bác tìm được cái gì giống y xì nhau). Tôi đồng ý là ko giống y xì với thực tế, vì thực tế ko có số âm. [B]Nhưng các kết quả được toán học tính toán ra, sau đó đời thường hoá lại thì nó rất có lợi ích cho cuộc sống hiện tại.[\B] Đó chính là lí do mà số âm và các công cụ khác nó vẫn tồn tại trong Toán học, và con người vẫn phải dùng nó.
Ai đó pót 1 bài "Số âm nguồn gốc và lợi ích" cho bác ấy biết với, coi như là phổ cập Toán học đi.
Bài viết đã được chỉnh sửa nội dung bởi tnk: 17-06-2005 - 23:27