Đến nội dung

Hình ảnh

Văn học

* * * * * 1 Bình chọn

  • Please log in to reply
Chủ đề này có 90 trả lời

#1
Phạm Hữu Bảo Chung

Phạm Hữu Bảo Chung

    Thượng úy

  • Thành viên
  • 1360 Bài viết

VĂN HỌC

J.P.Sartre và câu hỏi: Văn học là gì? - Câu trả lời có vẻ đơn giản: văn học là... văn học. Nhưng trả lời như thế, chính là đặt tiếp một câu hỏi, và lại một câu hỏi nữa, mà câu trả lời đâu như còn thấp thoáng ở phía trước.
Văn học là mối ác cảm của nhiều người yêu toán ! Vì thế dường như khi đã trao trái tim mình cho toán học thì sự rung cảm đối với văn chương trở nên mờ nhạt và vô vị một cách lạ lùng !
Thế nhưng trên Trái đất này không có gì là tuyệt đối , tất cả chỉ lâng lâng giữa không gian to lớn và không bao giờ được người ta tôn thờ một cách mù quáng ! Người yêu toán chẳng lẽ không thể chạm đến ngưỡng cửa của văn chương !!!
Không ! Không phải bao giờ gió cũng thổi ! Và không phải bao giờ những dịu ngọt của văn chương cũng lẩn trốn tâm hồn người yêu toán ! Nhiều lúc tưởng chừng như cuộc đời mình thật tẻ nhạt với những con số và những hình tròn , người ta muốn tìm đến văn chương để xoá bỏ cảm giác ngột ngạt , cảm giác được đắm mình trong khung cảnh mùa xuân " Cỏ non xanh tận chân trời " , cảm xúc được khóc cùng Cô bé bán diêm.. , những lúc đó dường như sợi dây trói buộc trái tim của người yêu toán với tình yêu bị tháo bỏ bởi cái mãnh liệt của ...văn chương !
Thế nên ...
Mình lập topic này để các bạn có thể gửi các bài văn , bài thơ do chính các bạn sáng tác hoặc sưu tầm mà các bạn cảm thấy nó đã đánh dấu cho bạn những bước ngoặt trong đời ....
Mình nghĩ để bài viết đẹp hơn nên dùng font Times New Roman Size 4 . Nếu các bạn viết bài nên dùng chữ màu đen , còn nhận xét hoặc đánh giá các bài viết nên dùng màu xanh hoặc màu đỏ để dễ dàng phân biệt hơn .
Mỗi bài viết của các bạn thể hiện sự đồng ý với ý kiến ngô nghê của mình !!!!
Cảm ơn các bạn !
P/S : GINNY WEASLY viết văn rất hay , bạn sẽ là người mở đầu cho topic của mình chứ ?


Thế giới này trở nên bị tổn thương quá nhiều không phải bởi vì sự hung bạo của những kẻ xấu xa mà chính bởi vì sự im lặng của những người tử tế :)

#2
GINNY WEASLEY

GINNY WEASLEY

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 103 Bài viết
viêt thẳng zô đây nun hả bạn, hay là ra ngoài tạo topic mới
????
Bạn hơi wá lời ó .. hihihihi

#3
Phạm Hữu Bảo Chung

Phạm Hữu Bảo Chung

    Thượng úy

  • Thành viên
  • 1360 Bài viết
Viết vào đây luôn !
Thế giới này trở nên bị tổn thương quá nhiều không phải bởi vì sự hung bạo của những kẻ xấu xa mà chính bởi vì sự im lặng của những người tử tế :)

#4
GINNY WEASLEY

GINNY WEASLEY

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 103 Bài viết
Theo yêu cầu của Jessica, Yoona xin send 1 bài, mấy bạn xem sao nhé !!!

RUNG ĐỘNG ĐẦU ĐỜI



Hôm nay trời mưa to, to hơn mọi ngày. Tôi cô đơn ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mưa và nghĩ về những điều vẩn vơ. Buồn buồn, tôi lấy cái list nhạc cũ của tôi soạn ra nghe. Bất chợt nghe lại được toàn bộ những bài hát buồn mà tôi đã từng yêu thích. Lòng chợt bồi hồi, xao động và tôi bắt đầu nhớ về những ngày tháng hạnh phúc giữa tôi và em. Nhớ về cái tin nhắn cuối cùng em gởi cho tôi. Và tôi thực sự muốn gặp em lúc này, ngay bây giờ.

Tôi gặp em lần đầu tiên trong một buổi trưa hè tháng 6. Hôm ấy cũng bình thường như mọi ngày. Tôi đi học với một thái độ mệt mỏi như không có tinh thần cho việc học tập. Ngày hôm ấy, chúng tôi được cho chuyển sang lớp kế bên học vì 1 lí do đột xuất. Cô giáo của chúng tôi đang dạy cho các anh chị luyện thi lớp 10. Thế là tôi gặp được em. Lần đầu tiên,vâng, em chính là người con gái đầu tiên không quen không biết đã mỉm cười với tôi. Một nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ trên khuôn mặt dễ thương của em. Nụ cười đó có một sức mạnh ghê gớm !! Chính nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Tôi, từ một kẻ lúc nào cũng chỉ mang theo ìnhững khúc nhạc buồn” trờ thành một con người năng động, mạnh mẽ và tự tin. Nụ cười của em đã truyền sức mạnh cho tôi và tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Lúc này tôi mới thực sự hiểu được sức mạnh trong câu nói : ìNụ cười của bạn là sức mạnh, niềm vui và niềm tin cho những người xung quanh”

Kể từ ngày đó, tôi đã nuôi hi vọng được trở thành một người bạn của em, tôi muốn được nói chuyện với em. Thế nhưng, do bản tính nhút nhát sẵn có trong tôi, cộng với việc tôi luôn nghĩ sẽ bị chúng bạn dòm ngó, soi mói. Cho nên tôi đã chần chừ, ngần ngại để cho mọi ngày trôi qua một cách lãng phí mà tôi vẫn không dám đến làm quen với em. Cho đến một ngày, buổi sáng ngày 1/7 tươi đẹp. Tôi một mình rảo bước từ trường đến Phong Vũ để mua vài linh kiện cho chiếc máy tính ìđồ sộ” của tôi. Bạn biết không, hôm ấy là lần đầu tiên tôi đi đến một nơi xa lạ mà không cần sự dẫn dắt của cha mẹ. Với phong thái dũng cảm sẵn có của một người mới đi ìthám hiểm” về, tôi đã suy nghĩ về những câu tôi định nói với em trong thời gian em chờ đợi gia đình đến đón. Tôi đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều.

Thế là định mệnh thật sự đã đến với tôi. Chính xác lúc 10h30’, lớp tôi và lớp em được giáo viên bộ môn cho ra về. Tất cả các bạn tôi đều chờ đợi tôi đến nói chuyện với em ( Cái lũ nhìu chuyện ^..^). Thế nhưng tôi thật sự không biết nói gì khi đối mặt với em. Tôi đã chờ đợi cho đến khi sân trường không còn một bóng người. Tôi đến gần em và gọi em :”Bạn ơi !!!” . Và em nhìn tôi, tặng cho tôi một nụ cười thật đẹp. Tôi càng bối rối hơn. Em vẫn đứng đó, như chờ tôi nói một điều gì đó. Cái cảm giác đó thật vô cùng khó tả. Trái tim tôi đập càng lúc càng nhanh, tay tôi lạnh buốt và trong đầu tôi chẳng còn chữ nào cả ( đau lòng ). Tôi đến gần em hơn và bắt đầu nói với em.

- Mình có thể nói chuyện với bạn vài phút được chứ ???
- Uhm, không sao. BẠn cứ nói đi .( Giọng em nhẹ nhàng, trong trẻo)
- Ờ, thì mình cũng không có chuyện gì quan trọng lắm. Mình là Minh Đức – học sinh của lớp 9A2 . Bạn còn nhớ mình không ? Hôm 11/6 ấy, lớp mình được thầy giám thị cho chuyển sang lớp bạn trong tiết văn ấy. Mình ngồi ở cái bàn gần chót đó !!! – Tôi cố gắng lấy hết bình tĩnh để nói với em. Thế nhưng tôi cũng nói vấp váp tùm lum cả.
- Ờ, mình nhớ rùi
- Uhm, Thì mình cũng có điều này muốn nói với bạn.
- Bạn không phiền nếu mình làm bạn với bạn chứ ?????? – Giọng tôi ngập ngừng, lo lắng
- Uhm, không sao cả – Em trả lời không chút do dự
- Ờ, Vậy bạn cho mình biết tên bạn được chứ ?
- Mình tên là ………………..
- Ờ. Cám ơn bạn nhé !!!
- Uhm, không có gì !
- ………. ơi, bây giờ trời sắp mưa rồi. Bạn đã có ai đón chưa ??

Em quay qua, quay lại. Thấy bóng dáng người cha đang đợi. Em tặng cho tôi một nụ cười và nói :” Ba mình đến rồi, thôi mình với bạn tạm biệt nhau ở đây vậy. Hẹn gặp lại bạn vào sáng mai nha. Bye”. Tôi cũng tạm biệt em mà ra về.

Trời bắt đầu đổ cơn mưa nhẹ, lất phất trên con đường từ trường đến ngã tư . Tôi băng qua phía bên kia con đường, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui sướng, vì tôi đã được nói chuyện với em. Tôi đứng đợi chuyến xe trong cơn mưa. Xe đến, tôi vừa lên xe thì trời bắt đầu đổ cơn mưa nặng hạt chưa từng thấy. Tôi lên xe, đi ngay xuống hàng ghế cuối cùng để tìm chỗ ngồi. Cũng may là dưới hàng ghế cuối cùng không có ai ngồi. Tôi lấy chiếc DTDD của tôi ra và nghe nhạc. Tôi nghe tất cả những bài hát nhẹ nhàng mà tôi đã thiết lập sẵn. Và tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì tôi đã nói với em, ghi nhớ tất cả vào trong bộ não cũng như trong con tim đang ngập tràn sự hạnh phúc.

Kể từ ngày đó, mỗi khi em đi ngay qua tôi, em đều tặng cho tôi một nụ cười và vẫy tay chào tôi. Em đã tiếp thêm năng lượng sống cho tôi, cũng như giúp tôi học được cách cho đi nụ cười bất cứ khi nào. Thời gian cứ trôi qua thật nhanh. Sau buổi gặp mặt đầu tiên đó, tôi và em không nói được bất cứ câu nào nữa. Bởi vì em đã bị ìbao vây” bởi những người bạn của em. Tôi cũng thật nhát gan khi không dám đến nói chuyện với em mỗi khi có cơ hội. Tôi đã để thời gian trôi qua một cách vô ích.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, cuối cùng thì khoá học của em và tôi cũng đã kết thúc vào một buổi sáng thứ 6 đầu tháng 8. Em đã nghỉ trước tôi để chuẩn bị cho năm học mới, còn tôi thì ìkiên cường chiến đầu” cho đến cùng. Trước đó, vào một buổi chiều, em đã nói với tôi rằng ìđừng gởi tin nhắn cho mình nữa”. Lúc đó tôi thực sự không hiểu điều gì đang xảy ra với mình và ý nghĩ của câu nói đó là gì. Tôi nghĩ em đang có chuyện gì đó bực mình thôi nên nói vậy. Tôi send tin nhắn qua, nói em ìbớt giận”. Ngay lập tức sáng hôm sau, ngay sau khi đi học về, tôi nhận được tin nhắn của em với nội dung gây cho tôi một cú sốc lớn. Em đã nói tôi bị khùng, kèm theo nguyên bản nội dung như sau : ìBây giờ tui cũng đã nghỉ ở LHP rồi. Bạn cũng đã quen được tui rồi, biết được tên tui. Như thế là đủ rồi nhé. Bây giờ thì Del nick tui đi và đừng send tin nhắn qua nữa.” Tôi chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thì em đã dung ngay chức năng ìChặn nick” để phòng trường hợp tôi làm phiền em. Thực sự lúc đó tôi bị shock nặng, nhưng tôi cũng không biểu lộ nỗi đau đó ra bên ngoài, bởi vì tôi biết rằng nếu tôi có khóc, có sao đi chăng nữa thì mọi việc cũng đã xong rồi. Trên đời có ai có thể điều khiển được thời gian để quay lại những ngày hạnh phúc đâu. Bởi thế tôi đã xem lại tất cả những gì tôi đã gởi cho em, và xem xem em giận tôi vì chuyện gì. Tìm hoài cũng chẳng biết tôi sai cái gì nữa. Buồn !!!!!

Tôi đã thử dùng cách điều tra ìcũ sì” là tạo nhiều nick mới để add em vào rồi hỏi em vài câu. Nhưng em đã ìDeny” tôi từ A -> Z kèm theo dòng chữ :”Biến đi, phiền quá”. Tôi lại bị Shock tập 2. Nhưng tôi nghĩ cũng do lỗi của tôi thôi. Lúc điều tra toàn nói cái gì đâu không, chẳng tập trung vào vấn để chính. Và lúc đó tôi đã nghĩ rằng mình bị hack, nhưng rồi ngay lập tức ý nghĩ đó bị bác bỏ liền. Bởi vì khi đăng nhập web ở ngoài tiệm thì tôi làm kĩ lắm. Dám chắc không có thằng nào hack được. Cho nên lý do mà em giận tôi cho đến lúc này, tôi cũng chẳng biết đó là gì. Lúc đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ đến nỗi mà sáng hôm sau bạn bè tôi nói tôi có tóc bạc.Tôi thật sự không hiểu………

Bất chợt, cuốn sổ tay trên kệ rơi xuống đầu tôi, và một trang vở hiện ra. Tôi nhặt cuốn sổ lên và nhìn xem, cái gì đây ? Xem đi, xem lại, từ trên xuống dưới chỉ có mỗi một dòng chữ mà thôi. Ngay lúc đó, tôi thật không thể làm chủ được hành động của mình. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má tôi. Bất giác, Tôi lại nhớ về em. Tâm trí tôi tự động ìlục lọi” tất cả những gì liên quan đến em và tôi và những kí ức đó lại hiện ra trong tôi. Tôi thầm nghĩ, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Chính vì thế mà tôi cố gắng không mãi nghĩ về em nữa. Bởi vì tôi biết rằng, em không quyết định cuộc đời tôi, tôi cũng chẳng thể bắt buộc em quay lại với tôi. Và tôi cũng biết rằng : ìNếu như cứ mãi nghĩ về những điều tồi tệ đã và đang xảy ra, thì tôi sẽ không bao giờ đứng lên được nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi đang muốn em xa rời tôi, càng lúc càng xa”.Qua đó, tôi đã rút ra cho mình được một bài học, đó là : ìHãy biết trân trọng món quà mà cuộc sống đã trao ban cho bạn hôm nay” Và tôi đã làm được. Tôi nghĩ rằng, ngay bây giờ, ngay trong lúc hiện tại, tôi chỉ có thể học, học và học để tôi có thể gặp lại em, để chứng minh với em rằng tôi không phải là một người không ra gì, và để nói rõ với em rằng : ìMình đã sai rồi” và ìMình thực sự thích bạn”. Nếu như có được một cơ hội nữa, thì tôi sẽ cố gắng cho được. Tôi thực sự muốn được gặp em, muốn được nhìn thấy gương mặt dễ thương của em một lần nữa. ìNhưng sự thật là sự thật. Ý nghĩ là ý nghĩ.” Nhưng đối với tôi, con người sống cần phải có ước mơ, mơ về những điều tốt đẹp mặc dù nó hiện không xảy ra. Bởi vì khi người ta mơ, người ta ước thì điều đó sẽ trở thành sự thật, mặc dù hi vọng rất mong manh

P/S : BÀI NÀY MÌNH SEND LÊN VĂN HỌC TUỔI XANH. NHƯNG MÌNH NGHĨ CHẮC BỊ DIE ÒI.
Mấy bài này fải có nhạc nghe mới có hồn. Mấy bạn nghe bài hát này khi đọc bài viết nhé !!!!!
http://mp3.zing.vn/m...m Secret Garden


#5
GINNY WEASLEY

GINNY WEASLEY

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 103 Bài viết


VĂN HỌC

J.P.Sartre và câu hỏi: Văn học là gì? - Câu trả lời có vẻ đơn giản: văn học là... văn học. Nhưng trả lời như thế, chính là đặt tiếp một câu hỏi, và lại một câu hỏi nữa, mà câu trả lời đâu như còn thấp thoáng ở phía trước.
Văn học là mối ác cảm của nhiều người yêu toán ! Vì thế dường như khi đã trao trái tim mình cho toán học thì sự rung cảm đối với văn chương trở nên mờ nhạt và vô vị một cách lạ lùng !
Thế nhưng trên Trái đất này không có gì là tuyệt đối , tất cả chỉ lâng lâng giữa không gian to lớn và không bao giờ được người ta tôn thờ một cách mù quáng ! Người yêu toán chẳng lẽ không thể chạm đến ngưỡng cửa của văn chương !!!
Không ! Không phải bao giờ gió cũng thổi ! Và không phải bao giờ những dịu ngọt của văn chương cũng lẩn trốn tâm hồn người yêu toán ! Nhiều lúc tưởng chừng như cuộc đời mình thật tẻ nhạt với những con số và những hình tròn , người ta muốn tìm đến văn chương để xoá bỏ cảm giác ngột ngạt , cảm giác được đắm mình trong khung cảnh mùa xuân " Cỏ non xanh tận chân trời " , cảm xúc được khóc cùng Cô bé bán diêm.. , những lúc đó dường như sợi dây trói buộc trái tim của người yêu toán với tình yêu bị tháo bỏ bởi cái mãnh liệt của ...văn chương !
Thế nên ...
Mình lập topic này để các bạn có thể gửi các bài văn , bài thơ do chính các bạn sáng tác hoặc sưu tầm mà các bạn cảm thấy nó đã đánh dấu cho bạn những bước ngoặt trong đời ....
Mình nghĩ để bài viết đẹp hơn nên dùng font Times New Roman Size 4 . Nếu các bạn viết bài nên dùng chữ màu đen , còn nhận xét hoặc đánh giá các bài viết nên dùng màu xanh hoặc màu đỏ để dễ dàng phân biệt hơn .
Mỗi bài viết của các bạn thể hiện sự đồng ý với ý kiến ngô nghê của mình !!!!
Cảm ơn các bạn !
P/S : GINNY WEASLY viết văn rất hay , bạn sẽ là người mở đầu cho topic của mình chứ ?


BẠN VIẾT ỚN WÁ.... MÌNH KO NGHĨ BẠN LÀ CHUYÊN TOÁN ÂU. HIHIHIHI

#6
Phạm Hữu Bảo Chung

Phạm Hữu Bảo Chung

    Thượng úy

  • Thành viên
  • 1360 Bài viết
Quả là không hổ lời khen của mình ! Mình đang viết bài Xa xôi ! Hihi !
Mình định post lên diễn đàn bài : " Không phải bao giờ gió cũng thổi " nhưng sợ mọi người cười

Thế giới này trở nên bị tổn thương quá nhiều không phải bởi vì sự hung bạo của những kẻ xấu xa mà chính bởi vì sự im lặng của những người tử tế :)

#7
3T-29

3T-29

    Bố già

  • Thành viên
  • 218 Bài viết
Bài hay quá, nhưng tớ chưa đủ tuổi để được đọc đâu..........
PS: Không phải bào giờ gió cũng thổi => nhanh lên

Bài viết đã được chỉnh sửa nội dung bởi 3T-29: 31-01-2011 - 13:33

Let`s Goooooooooo..............

http://don9x.com/forum

#8
Phạm Hữu Bảo Chung

Phạm Hữu Bảo Chung

    Thượng úy

  • Thành viên
  • 1360 Bài viết

KHÔNG PHẢI BAO GIỜ GIÓ CŨNG THỔI

Hạnh phúc là gì ? Hạnh phúc là tìm được một chút thanh thản và thỏa mãn trong chuỗi ngày dài vô tận . Đôi lúc để tìm kiếm được niềm vui người ta phải biết dừng lại gom nhặt , kiếm tìm những mẩu hạnh phúc mà không biết rằng , hạnh phúc lẩn trốn trong trái tim ta . Người ta chỉ tìm được hạnh phúc khi biết mở rộng trái tim trao cho người khác . " Hạnh phúc giống như những giọt nước hoa , khi ta vẩy lên người khác thì cũng không quên để vương vài giọt lên chính mình"

Một buổi chiều buồn rười rượi , gió khẽ nô đùa trong làn nắng nhợt nhạt sắp nhường chỗ cho bóng đêm . Nụ cười thoáng nở trên đôi môi một bệnh nhân già . Bà nhìn qua khung cửa sổ màu xanh rêu cũ kỹ , những cơn gió rít lên khe khẽ ! Bà nhìn về phía xa xa , bên kia những cơn gió tinh nghịch , xa hơn những dòng sông lạnh lẽo , trên ngọn núi màu ngọc bích tràn trề một sức sống lạ lùng , mặt trời sắp rơi xuống , những tia nắng yếu ớt rọi lên khung trời một màu cam nồng nhiệt , quyến rũ , những vạt nắng toát lên ánh vàng rực rỡ chói loá . Một mảng trời ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ . Ánh sáng đó lan toả khắp một vùng trời nghèn nghẹn , cố níu giữ khoảnh khắc chập choạng , níu kéo thời gian nhưng dường như tất cả chỉ là một chuỗi mơ ước và mong mỏi vô hồn . Đã đến lúc..... Bà thầm thì .- ánh sáng phải nhường chỗ cho bóng đêm . Xa xăm trong đôi mắt bà , bóng tối chỉ im lặng , mặt đối mặt , bà nhìn bóng tối và khẽ cười . Tôi ngồi đó im lặng , ngu ngơ nhìn lên bầu trời . Lặng nhìn lên làn da nhăn nheo , sạm nâu của bà . Có lẽ sương gió đã khiến cho tuổi thanh xuân của bà úa tàn theo chiến tranh . Tôi thầm nghĩ . " Cuộc đời giống như những cơn gió . Không ai biết gió sẽ thổi về đâu , cuộc đời cũng vậy , chỉ có lúc con người chịu dừng lại và suy ngẫm thì cuộc đời mới bình yên và trôi " lững lờ " như những làn nắng ban mai ! "Không phải bao giờ gió cũng thổi " , bà nói chuyện với tôi , tay cầm lấy bàn tay non nớt của đứa bé ngây ngô , khờ dại . Tôi cảm nhận được chút gì gì đó của tình yêu thương .

Một thằng bé ăn mày rách rưới vừa được chuyển đến bệnh viện . Đôi mắt phờ phạc sâu thẳm . Đôi môi nhợt nhạt như ánh nắng buổi hoàng hôn , mắt nó thâm quầng , mặt có một vết sẹo dài . Chân tay khẳng khiu như một khúc gỗ mục , có lẽ còn hơn thế . Tôi nhìn vào khuôn mặt nhếch nhác của nó với ý nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ con - tôi thầm khinh bỉ . Nó thật ngớ ngẩn . Tôi thực sự không có tình cảm với nó . Tôi ghét cái anh mắt thân thương khi nó nhìn tôi . Ghét cái cách nói dịu dàng khi nó nói với bà lão bệnh nhân già . Ai đã đẩy nó vào đây ! Một ý nghĩ thoáng qua trong trí óc tôi nhưng vội vàng bay đi như gió !
Một buổi sáng ban mai đầy nắng và gió . Giọt sương kiêu kỳ đã vội tan đi trong làn nắng mới khờ khạo . Mưa trút xuống như ai thúc dục , tôi ngủ thiếp đi . Nó - thằng ăn mày đã dậy từ bao giờ . bà lão cũng thế , bà dậy để đón một sức sống tràn trề dâng lên từng sợi tóc . Nó bước đến bên giường bà rồi khẽ hỏi :
- Bà ơi.....
Bà lão vội quay lại nhìn nó , cái nhìn đầy thương cảm .
- Gì vậy con ?
Nó nhẹ nhàng ngồi lên giường bệnh của tôi :
- Bà nói chuyện với con một chút được không ạ ? Nó thỏ thẻ .
- Con nói đi , ta rất sẵn lòng . mắt bà lão ánh lên một niềm vui kỳ lạ - nói cho ta biết sao con phải vào đây ?"
- Có lẽ cuộc đời quá tàn nhẫn với con , bà ạ . Năm lên hai , mẹ con mất , tưởng chừng cơn ác mộng đó sẽ chỉ như gió thoáng qua nhưng rồi một ngày ....
Bà lão nói nhẹ nhàng :
- Con kể tiếp đi ..
Nó ngồi im lặng , nước mắt chực trào ra . Cổ họng nghẹn đắng .
- Đừng khóc , con yêu . Bà lấy tay xoa lưng cậu bé , dỗ dành
- Cha con đi theo một bác ở dưới xuôi lên . Con cùng cha đi về thành phố . Tất cả giống như một cơn ác mộng ! Cha đi mãi , đi theo mẹ , khẽ tìm về ánh trăng . Nó giống như : Ác mộng của những giấc mơ ..
Bà buồn rầu nhìn lên mái tóc của nó , đầy bụi . Một thứ bụi đời . Cuộc đời tàn nhẫn dẫm nát nó dưới lớp bụi đời . Nó trải đời quá sớm . Rồi bà lặng nhìn nó , phút chốc nghĩ về cuộc đời mình - dường như có sự đồng điệu giữa hai số phận . hai trái tim đó dường như cùng một nhịp .
Nó ngồi đó , khóc mãi , dôi mắt ướt đẫm những giọt mưa . Thế rồi nó thiếp đi trong cái lạnh của tiết trời ảm đạm cuối đông .
Cố dồn nén cảm xúc , bà lay tôi dậy trò chuyện một hồi lâu về cuộc đời nó rồi bảo tôi đi hỏi bác sĩ về bệnh tình thằng bé , bà khẽ nhìn lên bầu trời :
- Tội nghiệp
Tôi cầm trên tay cuốn bệnh án của nó , lặng lẽ đưa cho bà , bà dường như không thể nói lên được lời nào
Tại sao lại thế chứ ! Tại sao ?
Giữa cuộc đời ngọt ngào của nó , những cơn gió bắt đầu thổi vào tuổi thơ đẹp đẽ , những con sóng nhấn chìm từng mảnh kỷ niệm rồi vội vàng bay đi theo ký ức .
Làm sao , làm sao nó có thể đứng dậy sau khi bị gục ngã dưới sự độc địa và tàn nhẫn của cuộc đời , quá khứ và .. bệnh tim
Bà khóc . Khóc vô định . Bài toán cuộc đời không có đáp số cho nó những gì ? đau khổ và tuyệt vọng .
Tôi nghĩ :
" Tôi phải tìm một người cứu nó , chỉ thế thôi !
Vô hồn mưa rơi !
Một tháng sau , tôi kiệt sức với việc tìm người cứu nó . không thể ? Tôi sẽ nói gì với bà ! Một cảm giác xấu hổ dâng lên đôi mắt ngu ngơ . Tôi sợ , sợ phải đối diện với đôi mắt đó - đôi mắt chứa những niềm tin của bà !
Bà đi vắng . Tôi thở phào nhẹ nhõm. Bà ở đâu nhỉ ? Chắc lại ra công viên ngồi tán gẫu với mấy bà già .
Hơn hai tiếng rồi , bà ở đâu vậy ? Tôi lo lắng nhìn lên lịch của bà đặt ở đầu giường .
" Ngày 15 - 8 , thay tim cho bé An "
Chẳng lẽ ... Tôi không tin , đừng , nói với tôi là không phải .. Gió ơi , nói đi : không phải đúng không ?..
Bà đã đi thật xa , xa lắm , bà đã hiện thân và cơn gió - cuộc đời bà . Bà để lại cho tôi một hàng chữ mà suốt đời tôi sẽ khắc lên tim : " Không phải bao giờ gió cũng thổi , Chung ạ ".
Một ngày nọ , tôi nhìn lên bầu trời . Ánh trăng khẽ mỉm cười với tôi . Tôi chỉ cười : Gió ngừng thổi rồi , bà ạ .
Hạnh phúc có lúc nhỏ nhoi , lúc lớn lao mạnh mẽ . Nó giống như một cơn gió , thoáng qua sưởi mát cho lòng người nếu như con người chịu khó đứng giữa đời hiên ngang , trong sạch .
P/S : Bài viết số 3 SGK lớp 9 - ... điểm với lời phê : Chuyện kể xúc động , thể hiện năng khiếu viết truyện tốt . Tuy nhiên , chú ý đừng để yếu tố biểu cảm lấn át yếu tố tự sự


Thế giới này trở nên bị tổn thương quá nhiều không phải bởi vì sự hung bạo của những kẻ xấu xa mà chính bởi vì sự im lặng của những người tử tế :)

#9
3T-29

3T-29

    Bố già

  • Thành viên
  • 218 Bài viết
Bài viết số 3 SGK lớp 9 - 10 điểm với lời phê : Chuyện kể xúc động , thể hiện năng khiếu viết truyện tốt . Tuy nhiên , chú ý đừng để yếu tố biểu cảm lấn át yếu tố tự sự
ÚI chu choa. ,PO giỏi quá.
Nhà văn Hàn Long

Bài viết đã được chỉnh sửa nội dung bởi 3T-29: 31-01-2011 - 13:32

Let`s Goooooooooo..............

http://don9x.com/forum

#10
Phạm Hữu Bảo Chung

Phạm Hữu Bảo Chung

    Thượng úy

  • Thành viên
  • 1360 Bài viết

Bài viết số 3 SGK lớp 9 - điểm với lời phê : Chuyện kể xúc động , thể hiện năng khiếu viết truyện tốt . Tuy nhiên , chú ý đừng để yếu tố biểu cảm lấn át yếu tố tự sự
ÚI chu choa. ,PO giỏi quá.
Nhà văn Hàn Long

Được 9 điểm thôi !
Mà Nấm viết vào vài bài nhé

Thế giới này trở nên bị tổn thương quá nhiều không phải bởi vì sự hung bạo của những kẻ xấu xa mà chính bởi vì sự im lặng của những người tử tế :)

#11
3T-29

3T-29

    Bố già

  • Thành viên
  • 218 Bài viết
UI, 9 điểm , N viêt tập làm văn chỉ mới đến ngưỡng 8 điểm là cao nhất thui.
PS: PO thông cảm, N có bài viết nào hay đâu mà đăng lên.

Let`s Goooooooooo..............

http://don9x.com/forum

#12
GINNY WEASLEY

GINNY WEASLEY

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 103 Bài viết

Bài hay quá, nhưng tớ chưa đủ tuổi để được đọc đâu..........
PS: Không phải bào giờ gió cũng thổi => nhanh lên


Ko lẽ cậu còn ngây thơ lắm hả ? Chưa từng thik một ai ??

#13
GINNY WEASLEY

GINNY WEASLEY

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 103 Bài viết
Nói tới bài viết số 3, mình post lun nhé !!! Được có 8đ à. hihihih. Mấy bạn nghe nhạc bài cũ nun. Cái bài hát ở trên đó.

BÀI HỌC TỪ NHỮNG SAI LẦM


Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, mây vẫn trôi. Tôi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ lặng lẽ ngắm mưa. Trong một góc phố nhỏ, giai điệu bài hát ìBụi phấn” vang lên. Lòng tôi chợt nhớ về cô, người giáo viên mà tôi đã làm buồn long rất nhiều lần.

Có lẽ trong các bạn, ít nhất một lần đã làm cho người dạy dỗ, người lái đò của các bạn buồn lòng rồi phải không ? Tôi thì không chỉ một lần, mà là rất rất nhiều lần, từ chuyện nhỏ cho đến chuyện lớn. Thế nhưng có một chuyện mà cho đến bây giờ, tôi vẫn còn ray rứt, tôi vẫn còn nhớ như in trong đầu.Một bài học đáng nhớ trong những ngày cuối cùng của năm lớp 10.Đó chính là cái lần mà tôi đã làm cô phải khóc.

Hôm ấy là một buổi sáng ấm áp, một buổi sáng tươi đẹp như bao ngày khác, tôi vẫn vào lớp sớm như mọi khi để chuẩn bị cho buổi học. Khi tiếng trống trường vang lên thì cũng là lúc học sinh chúng tôi vào lớp để chờ giáo viên bộ môn lên giảng dạy. Thật kì lạ là sau hơn 15’, chúng tôi chẳng thấy ai lên đứng lớp cả. Thế là tôi cùng đám bạn cùng nhau chơi trò ìđánh trận giả” với những ìvũ khí tối tân” là phấn và dây thun ( chơi bắn bì ý mà). Chúng tôi chia nhau thành hai cánh. Cánh trái là phe ìĐồng minh”, cánh phải là phe ìPhát xít”. Cuộc chiến diễn ra ngay sau khi ìphát súng đầu tiên của phe Phát xít bay vào đầu một anh lính trong phe Đồng minh”. Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Không biết ìđạn” ở đâu mà nhiều quá. Mắt, mũi, mặt, người chúng tôi dính đạn quá trời. Phe tôi(phe Đồng minh) đang thắng thế, mặc dù ìcác chiến sĩ anh dũng của quân lực chúng tôi” bị thương cũng hơi nhiều. Trận chiến diễn ra sắp tới hồi kết khi lính của Phát xít đang ìquằn quại” thì CÔ BƯỚC VÀO LỚP. Á, chúng tôi đâu có thấy đâu. Chính vì thế mà tôi, thằng Đạt, thằng Bách, thằng Bảo đang ra sức tấn công phe Phát xít, bỗng bắn đạn loạn xạ. Và một viên phấn cùng một cuộn bì bay thẳng vào cô tôi do lỡ tay. Xấp đề cương rớt xuống. Tôi chỉ còn kịp nhìn lại xem chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy cô ôm một tay rồi. Cô từ từ nhặt xấp đề cương lên, đặt lên bàn và đứng trước lớp. Tôi nhìn thấy gương mặt cô tái dần. Áo cô bị ướt và hơi bẩn, tôi nghĩ chắc là cô bị té xe chăng( trời đã mưa từ đêm qua). Những câu hỏi về cô liên tục tự đặt ra trong tôi. Và tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì đang và sẽ xảy ra. Bỗng nhiên cô cất tiếng hỏi :

- Ai đã bày ra trò chơi nguy hiểm này ? Hãy tự giác đi, mấy em lớn rồi mà, sắp qua lớp 11 rồi còn gì ?

Gương mặt cô nghiêm nghị. Giọng cô rõ ràng, rành mạch. Còn tôi, tôi thật sự rất lo sợ, sợ sẽ bị mời phụ huynh, sợ bị hạ hạnh kiểm, cũng như sợ bị đuổi học,….. bởi vì trường tôi nổi tiếng là nghiêm khắc. Khuôn mặt ìdễ thương” của lũ bạn đang tái dần. Còn tôi, tôi cũng chẳng biết lúc đó tôi thế nào nữa ( Sao mình tự thấy mình được, mình chỉ thấy người khác thôi). Cô vẫn chờ đợi, chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Còn chúng tôi, chúng tôi lo sợ đủ điều. Cô nhìn quanh lớp, rồi nhìn tôi, nhìn tôi thật lâu, thoáng vẻ thất vọng (có lẽ vì tôi là lớp trưởng). Trái tim tôi một lúc đập một nhanh hơn, và tôi có cảm giác thời gian lúc này trôi qua thật lâu, thật thật lâu, cứ như 1’ trôi qua như 1h vậy. Cô vẫn đứng đó, chờ đợi một học sinh can đảm dám làm dám chịu trong không khí vô cùng căng thẳng của lớp học. Và rồi cô, cô đã thật sự thất vọng về chúng tôi. Không ai trong đám học sinh quậy phá chúng tôi có đủ can đảm để tự chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình cả. Rồi sau đó, sau đó cô…..cô đã khóc, và cô cất tiếng dạy chúng tôi trong nước mắt đang tuôn rơi trên đôi mắt của cô :

- Sống trên đời, anh hùng thì dám nghĩ dám làm, cũng như dám làm thì phải dám chịu; còn kẻ tiểu nhân thì chỉ biết trốn tránh trách nhiệm và là những kẻ ìhọ đổ tên thừa” mà thôi.Hãy sống làm sao để cho người khác xem trọng mình. Hành vi lúc nãy của một nhóm học sinh cô không chấp nhất để làm gì, nhưng đó cũng là điều mà cả lớp cần xem lại, đặc biệt là về mặt đạo đức, nhân bản con người. Bởi vì chúng ta chính là một trong những bộ mặt của trường. Và cô cũng không muốn chuyện này tái diễn them bất cứ lần nào nữa. Ban cán sự lớp cũng như tất cả các em rút kinh nghiệm nhé !!!…

Nghe những lời dạy tha thiết từ tận đáy lòng muốn chúng tôi hoàn thiện của cô. tôi thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi và cảm giác ân hận đè nặng lên tôi đến tốt cùng. Tôi vô cùng đau đớn nhưng lại không đủ dũng cảm đứng lên nhận lỗi với cô. Bản tính nhút nhát cộng với sự sợ hãi đã ìnuốt” lấy sự can đảm trong tôi. Chính vì thế mà tôi đành rút lui trong sự nhục nhã của ìkẻ tiểu nhân”, cũng như chịu đựng sự cắn rứt trong tâm hồn…..Đêm đến, tôi không tài nào ngủ được. Hình ảnh về người cô làm cho tôi càng thêm ray rứt. Tôi đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Làm gì đây ? Tôi phải làm gì để có thể dũng cảm, tự tin khi đứng trước mặt cô đây chứ ? Làm sao để có thể giúp tâm hồn nhẹ nhõm hơn ? Làm sao để cảm giác có lỗi có thể ra đi trong tôi ? Làm sao ….? Làm sao bây giờ ……??? Những câu hỏi lần lượt được đặt ra, nhưng tôi lại không có câu trả lời. Giờ đây, tôi như một con người đang đứng ở cuối con đường, không lối thoát. Màn đêm tĩnh lặng làm cho tôi càng lo sợ, lo sợ đủ điều (tôi rất giỏi tưởng tượng…. ^.^ ). Rồi tôi từ từ thiếp đi trong những câu hỏi cần được trả lời.

Tiếng chuông báo thức vang lên làm tôi tỉnh giấc. Cơn buồn ngủ đang cám dỗ tôi một cách vô cùng mãnh liệt. Thế nhưng do chợt nhớ về cô nên tôi đã nảy ra một ý nghĩ : ”Hay là mình đến nói trực tiếp trước mặt cô”. Và rồi tôi quyết định như thế, nhưng mà cũng chẳng biết có đủ can đảm để đối mặt với cô không nữa. Ngay lúc này, tôi chỉ biết cố gắng thật tốt mà thôi.
Tiếng trống trường lại vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Tôi dồn hết nghị lực, lòng dũng cảm đến gặp cô, để nói với cô những gì tôi đã nghĩ và đang nghĩ, mặc dù tôi có hơi lo sợ. Cô kia rồi, tôi chạy lại và gọi cô. Cô đứng lại và nhìn tôi, rồi cô hỏi :

- Chi đó em ?
- Em có chuyện cần nói với cô, liệu cô có phiền không ạ ?
- Ừ, em cứ nói đi, cô đang rảnh nè !
- Em cũng không có chuyện gì quan trọng lắm. Em chỉ……. em chỉ……… em chỉ muốn xin lỗi cố về chuyện hôm qua thôi. Thật ra chính em đã là người đứng ra bày trò chơi nguy hiểm đó. Cô ơi, em thật sự hối hận về chuyện đó, chính vì thế mà em chỉ muốn nói với cô rằng em xin lỗi cô !!! Cô tha thứ cho em nha !!!!!
- Đức nè, cô đã biết em chính là ìthủ lĩnh” trong ìtrận chiến” hôm qua. Nhưng cô không trách em đâu, cô đã chờ đợi sự dũng cảm của một người quân tử. Cô đã luôn hi vọng trong các em sẽ có một người.Và cô đã tìm thấy, đó chính là em. Cô biết rằng em đã phải đấu tranh nội tâm vô cùng mãnh liệt mới có thể đưa ra quyết định này. Nhìn gương mặt em bơ phờ quá. Bây giờ cô đang cảm thấy nhẹ nhõm cũng như tự hào về em. Cô mong rằng em sẽ rút kinh nghiệm và lấy đó làm kĩ năng cho tương lai.
- Em cám ơn cô ạ ! Em sẽ cố gắng không làm cho cô buồn nữa !
- Ừ ! Thôi, cô có điện thoại rồi em à, chào em nhé !!!
- Dạ vâng ạ !

Nhìn cô bước đi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm được rất nhiều. Tôi đã thật sự thành công rồi ! Tôi đã hiểu sự đời hơn rồi !!! Tôi vui quá, hạnh phúc quá !!!! Các bạn tôi cũng lần lượt đến xin lỗi và mong cô tha thứ lỗi lầm này. Và cô đã chấp thuận lời xin lỗi của chúng tôi. Chúng tôi đã tìm ra được một chân lý mới, một chân lý sẽ giúp chúng tôi rất nhiều trong xã hội này. Đó chính là :

- Bất kì việc nào cũng có thể giải quyết bằng tình yêu thương.
- Hãy sử dụng tất cả bản lĩnh trời cho để làm một điều gì đó thật sự có ích cho người khác. Lúc đó thì cả bạn và người đó sẽ nhận được tình cảm của nhau. Tâm hồn bạn sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn, hạnh phúc hơn.
- Quá khứ đã qua đi và sẽ không còn ảnh hưởng đến hiện tại nữa. Những suy nghĩ trong hiện tại sẽ tạo ra tương lai của bạn.

Cô ơi !!! Em cám ơn cô. Cô đã dạy dỗ em, chỉ bảo em, làm cho em nhận thức được đúng sai, chỉ cho em thấy được cuộc sống này còn rất nhiều điều tốt đẹp. Em sẽ luôn ghi nhớ những gì cô đã dạy bảo, những bài học về cuộc sống xã hội và những lần em đã làm cô buồn. Cô ơi, em sẽ cố gắng sống thật tốt, sẽ là người có ích cho xã hội, sẽ làm vinh danh đất nước. Và nếu mai này em có đi xa, thì cô ơi, em sẽ luôn nhớ về cô – người giáo viên thân thương của em. Em yêu cô nhiều lắm !!!!

#14
Lê Xuân Trường Giang

Lê Xuân Trường Giang

    Iu HoG mA nhIn ?

  • Thành viên
  • 777 Bài viết


Được 9 điểm thôi !
Mà Nấm viết vào vài bài nhé
[/font][/size]

Anh nói thế này Bảo Chung có tin không chứ hồi lớp 9 anh thi học kỳ 1 thì được 9 điểm Văn........Còn kỳ 2 mới đáng tự hào......9.5 điểm cơ.Anh có hỏi cô giáo liệu anh có thể được 10 không . Cô giáo bảo anh phải được 10 cơ nhưng các thầy cô giáo khác bảo học sinh mà được 10 học kỳ môn Văn thì khó coi với lại anh Khối A.......Oan ức quá...nhớ đến giờ.Không bít nên tủi thân hay TỰ HÀO
Tuổi thanh niên đó là ước mơ. Đó là niềm tin. Đó là sự vươn lên tới chiến công. Đó là trữ tình và lãng mạn. Đó là những kế hoạch lớn lao cho tương lai. Đó là mở đầu của tất cả các viễn cảnh
N.HÍCHMÉT




Khó + Lười = Bất lực

#15
Lê Xuân Trường Giang

Lê Xuân Trường Giang

    Iu HoG mA nhIn ?

  • Thành viên
  • 777 Bài viết

Nói tới bài viết số 3, mình post lun nhé !!! Được có 8đ à. hihihih. Mấy bạn nghe nhạc bài cũ nun. Cái bài hát ở trên đó.

BÀI HỌC TỪ NHỮNG SAI LẦM


Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, mây vẫn trôi. Tôi ngồi một mình trong căn phòng nhỏ lặng lẽ ngắm mưa. Trong một góc phố nhỏ, giai điệu bài hát ìBụi phấn” vang lên. Lòng tôi chợt nhớ về cô, người giáo viên mà tôi đã làm buồn long rất nhiều lần.

Có lẽ trong các bạn, ít nhất một lần đã làm cho người dạy dỗ, người lái đò của các bạn buồn lòng rồi phải không ? Tôi thì không chỉ một lần, mà là rất rất nhiều lần, từ chuyện nhỏ cho đến chuyện lớn. Thế nhưng có một chuyện mà cho đến bây giờ, tôi vẫn còn ray rứt, tôi vẫn còn nhớ như in trong đầu.Một bài học đáng nhớ trong những ngày cuối cùng của năm lớp 10.Đó chính là cái lần mà tôi đã làm cô phải khóc.

Hôm ấy là một buổi sáng ấm áp, một buổi sáng tươi đẹp như bao ngày khác, tôi vẫn vào lớp sớm như mọi khi để chuẩn bị cho buổi học. Khi tiếng trống trường vang lên thì cũng là lúc học sinh chúng tôi vào lớp để chờ giáo viên bộ môn lên giảng dạy. Thật kì lạ là sau hơn 15’, chúng tôi chẳng thấy ai lên đứng lớp cả. Thế là tôi cùng đám bạn cùng nhau chơi trò ìđánh trận giả” với những ìvũ khí tối tân” là phấn và dây thun ( chơi bắn bì ý mà). Chúng tôi chia nhau thành hai cánh. Cánh trái là phe ìĐồng minh”, cánh phải là phe ìPhát xít”. Cuộc chiến diễn ra ngay sau khi ìphát súng đầu tiên của phe Phát xít bay vào đầu một anh lính trong phe Đồng minh”. Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Không biết ìđạn” ở đâu mà nhiều quá. Mắt, mũi, mặt, người chúng tôi dính đạn quá trời. Phe tôi(phe Đồng minh) đang thắng thế, mặc dù ìcác chiến sĩ anh dũng của quân lực chúng tôi” bị thương cũng hơi nhiều. Trận chiến diễn ra sắp tới hồi kết khi lính của Phát xít đang ìquằn quại” thì CÔ BƯỚC VÀO LỚP. Á, chúng tôi đâu có thấy đâu. Chính vì thế mà tôi, thằng Đạt, thằng Bách, thằng Bảo đang ra sức tấn công phe Phát xít, bỗng bắn đạn loạn xạ. Và một viên phấn cùng một cuộn bì bay thẳng vào cô tôi do lỡ tay. Xấp đề cương rớt xuống. Tôi chỉ còn kịp nhìn lại xem chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy cô ôm một tay rồi. Cô từ từ nhặt xấp đề cương lên, đặt lên bàn và đứng trước lớp. Tôi nhìn thấy gương mặt cô tái dần. Áo cô bị ướt và hơi bẩn, tôi nghĩ chắc là cô bị té xe chăng( trời đã mưa từ đêm qua). Những câu hỏi về cô liên tục tự đặt ra trong tôi. Và tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì đang và sẽ xảy ra. Bỗng nhiên cô cất tiếng hỏi :

- Ai đã bày ra trò chơi nguy hiểm này ? Hãy tự giác đi, mấy em lớn rồi mà, sắp qua lớp 11 rồi còn gì ?

Gương mặt cô nghiêm nghị. Giọng cô rõ ràng, rành mạch. Còn tôi, tôi thật sự rất lo sợ, sợ sẽ bị mời phụ huynh, sợ bị hạ hạnh kiểm, cũng như sợ bị đuổi học,….. bởi vì trường tôi nổi tiếng là nghiêm khắc. Khuôn mặt ìdễ thương” của lũ bạn đang tái dần. Còn tôi, tôi cũng chẳng biết lúc đó tôi thế nào nữa ( Sao mình tự thấy mình được, mình chỉ thấy người khác thôi). Cô vẫn chờ đợi, chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Còn chúng tôi, chúng tôi lo sợ đủ điều. Cô nhìn quanh lớp, rồi nhìn tôi, nhìn tôi thật lâu, thoáng vẻ thất vọng (có lẽ vì tôi là lớp trưởng). Trái tim tôi một lúc đập một nhanh hơn, và tôi có cảm giác thời gian lúc này trôi qua thật lâu, thật thật lâu, cứ như 1’ trôi qua như 1h vậy. Cô vẫn đứng đó, chờ đợi một học sinh can đảm dám làm dám chịu trong không khí vô cùng căng thẳng của lớp học. Và rồi cô, cô đã thật sự thất vọng về chúng tôi. Không ai trong đám học sinh quậy phá chúng tôi có đủ can đảm để tự chịu trách nhiệm về lỗi lầm của mình cả. Rồi sau đó, sau đó cô…..cô đã khóc, và cô cất tiếng dạy chúng tôi trong nước mắt đang tuôn rơi trên đôi mắt của cô :

- Sống trên đời, anh hùng thì dám nghĩ dám làm, cũng như dám làm thì phải dám chịu; còn kẻ tiểu nhân thì chỉ biết trốn tránh trách nhiệm và là những kẻ ìhọ đổ tên thừa” mà thôi.Hãy sống làm sao để cho người khác xem trọng mình. Hành vi lúc nãy của một nhóm học sinh cô không chấp nhất để làm gì, nhưng đó cũng là điều mà cả lớp cần xem lại, đặc biệt là về mặt đạo đức, nhân bản con người. Bởi vì chúng ta chính là một trong những bộ mặt của trường. Và cô cũng không muốn chuyện này tái diễn them bất cứ lần nào nữa. Ban cán sự lớp cũng như tất cả các em rút kinh nghiệm nhé !!!…

Nghe những lời dạy tha thiết từ tận đáy lòng muốn chúng tôi hoàn thiện của cô. tôi thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi và cảm giác ân hận đè nặng lên tôi đến tốt cùng. Tôi vô cùng đau đớn nhưng lại không đủ dũng cảm đứng lên nhận lỗi với cô. Bản tính nhút nhát cộng với sự sợ hãi đã ìnuốt” lấy sự can đảm trong tôi. Chính vì thế mà tôi đành rút lui trong sự nhục nhã của ìkẻ tiểu nhân”, cũng như chịu đựng sự cắn rứt trong tâm hồn…..Đêm đến, tôi không tài nào ngủ được. Hình ảnh về người cô làm cho tôi càng thêm ray rứt. Tôi đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Làm gì đây ? Tôi phải làm gì để có thể dũng cảm, tự tin khi đứng trước mặt cô đây chứ ? Làm sao để có thể giúp tâm hồn nhẹ nhõm hơn ? Làm sao để cảm giác có lỗi có thể ra đi trong tôi ? Làm sao ….? Làm sao bây giờ ……??? Những câu hỏi lần lượt được đặt ra, nhưng tôi lại không có câu trả lời. Giờ đây, tôi như một con người đang đứng ở cuối con đường, không lối thoát. Màn đêm tĩnh lặng làm cho tôi càng lo sợ, lo sợ đủ điều (tôi rất giỏi tưởng tượng…. ^.^ ). Rồi tôi từ từ thiếp đi trong những câu hỏi cần được trả lời.

Tiếng chuông báo thức vang lên làm tôi tỉnh giấc. Cơn buồn ngủ đang cám dỗ tôi một cách vô cùng mãnh liệt. Thế nhưng do chợt nhớ về cô nên tôi đã nảy ra một ý nghĩ : ”Hay là mình đến nói trực tiếp trước mặt cô”. Và rồi tôi quyết định như thế, nhưng mà cũng chẳng biết có đủ can đảm để đối mặt với cô không nữa. Ngay lúc này, tôi chỉ biết cố gắng thật tốt mà thôi.
Tiếng trống trường lại vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Tôi dồn hết nghị lực, lòng dũng cảm đến gặp cô, để nói với cô những gì tôi đã nghĩ và đang nghĩ, mặc dù tôi có hơi lo sợ. Cô kia rồi, tôi chạy lại và gọi cô. Cô đứng lại và nhìn tôi, rồi cô hỏi :

- Chi đó em ?
- Em có chuyện cần nói với cô, liệu cô có phiền không ạ ?
- Ừ, em cứ nói đi, cô đang rảnh nè !
- Em cũng không có chuyện gì quan trọng lắm. Em chỉ……. em chỉ……… em chỉ muốn xin lỗi cố về chuyện hôm qua thôi. Thật ra chính em đã là người đứng ra bày trò chơi nguy hiểm đó. Cô ơi, em thật sự hối hận về chuyện đó, chính vì thế mà em chỉ muốn nói với cô rằng em xin lỗi cô !!! Cô tha thứ cho em nha !!!!!
- Đức nè, cô đã biết em chính là ìthủ lĩnh” trong ìtrận chiến” hôm qua. Nhưng cô không trách em đâu, cô đã chờ đợi sự dũng cảm của một người quân tử. Cô đã luôn hi vọng trong các em sẽ có một người.Và cô đã tìm thấy, đó chính là em. Cô biết rằng em đã phải đấu tranh nội tâm vô cùng mãnh liệt mới có thể đưa ra quyết định này. Nhìn gương mặt em bơ phờ quá. Bây giờ cô đang cảm thấy nhẹ nhõm cũng như tự hào về em. Cô mong rằng em sẽ rút kinh nghiệm và lấy đó làm kĩ năng cho tương lai.
- Em cám ơn cô ạ ! Em sẽ cố gắng không làm cho cô buồn nữa !
- Ừ ! Thôi, cô có điện thoại rồi em à, chào em nhé !!!
- Dạ vâng ạ !

Nhìn cô bước đi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm được rất nhiều. Tôi đã thật sự thành công rồi ! Tôi đã hiểu sự đời hơn rồi !!! Tôi vui quá, hạnh phúc quá !!!! Các bạn tôi cũng lần lượt đến xin lỗi và mong cô tha thứ lỗi lầm này. Và cô đã chấp thuận lời xin lỗi của chúng tôi. Chúng tôi đã tìm ra được một chân lý mới, một chân lý sẽ giúp chúng tôi rất nhiều trong xã hội này. Đó chính là :

- Bất kì việc nào cũng có thể giải quyết bằng tình yêu thương.
- Hãy sử dụng tất cả bản lĩnh trời cho để làm một điều gì đó thật sự có ích cho người khác. Lúc đó thì cả bạn và người đó sẽ nhận được tình cảm của nhau. Tâm hồn bạn sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn, hạnh phúc hơn.
- Quá khứ đã qua đi và sẽ không còn ảnh hưởng đến hiện tại nữa. Những suy nghĩ trong hiện tại sẽ tạo ra tương lai của bạn.

Cô ơi !!! Em cám ơn cô. Cô đã dạy dỗ em, chỉ bảo em, làm cho em nhận thức được đúng sai, chỉ cho em thấy được cuộc sống này còn rất nhiều điều tốt đẹp. Em sẽ luôn ghi nhớ những gì cô đã dạy bảo, những bài học về cuộc sống xã hội và những lần em đã làm cô buồn. Cô ơi, em sẽ cố gắng sống thật tốt, sẽ là người có ích cho xã hội, sẽ làm vinh danh đất nước. Và nếu mai này em có đi xa, thì cô ơi, em sẽ luôn nhớ về cô – người giáo viên thân thương của em. Em yêu cô nhiều lắm !!!!

Mà công nhận mấy bạn này giỏi viết thiệt post hẳn 1 bài dài liền........Tui thì chịu.Ngay Toán mà tui cũng ngại post bài dài cơ.........ngại wa..........sorry
Tuổi thanh niên đó là ước mơ. Đó là niềm tin. Đó là sự vươn lên tới chiến công. Đó là trữ tình và lãng mạn. Đó là những kế hoạch lớn lao cho tương lai. Đó là mở đầu của tất cả các viễn cảnh
N.HÍCHMÉT




Khó + Lười = Bất lực

#16
3T-29

3T-29

    Bố già

  • Thành viên
  • 218 Bài viết

Anh nói thế này Bảo Chung có tin không chứ hồi lớp 9 anh thi học kỳ 1 thì được 9 điểm Văn........Còn kỳ 2 mới đáng tự hào......9.5 điểm cơ.Anh có hỏi cô giáo liệu anh có thể được 10 không . Cô giáo bảo anh phải được 10 cơ nhưng các thầy cô giáo khác bảo học sinh mà được 10 học kỳ môn Văn thì khó coi với lại anh Khối A.......Oan ức quá...nhớ đến giờ.Không bít nên tủi thân hay TỰ HÀO

Anh còn tủi gì nữa. CHan cho em tí điểm thì tốt rùi, văn học kỳ em cao nhất là 7.5, thấp nhất là 5.5; nói ra hơi bị ngượng.
PS: bạn Ginny lớp 10 rui ak....??? Gọi là " anh " chứ.
Let`s Goooooooooo..............

http://don9x.com/forum

#17
GINNY WEASLEY

GINNY WEASLEY

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 103 Bài viết
Jess ơi, zậy là bà lão cho tim đứa nhỏ hả ? Hay sao ? Tại bà lão già òi, ko thể thay tim cho 1 đứa trẻ dc ( Theo y học là thế ) ??
Hihihih

#18
GINNY WEASLEY

GINNY WEASLEY

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 103 Bài viết

Anh còn tủi gì nữa. CHan cho em tí điểm thì tốt rùi, văn học kỳ em cao nhất là 7.5, thấp nhất là 5.5; nói ra hơi bị ngượng.
PS: bạn Ginny lớp 10 rui ak....??? Gọi là " anh " chứ.


Mình mới lớp 9 à !!!

#19
3T-29

3T-29

    Bố già

  • Thành viên
  • 218 Bài viết
Cho mình hỏi tí nha, sao Ginny lại gọi Bảo Chung là Jess... vậy???
Let`s Goooooooooo..............

http://don9x.com/forum

#20
GINNY WEASLEY

GINNY WEASLEY

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 103 Bài viết

Cho mình hỏi tí nha, sao Ginny lại gọi Bảo Chung là Jess... vậy???


jessica là idol của bạn ý. còn yoona là idol của mình. hehehe




2 người đang xem chủ đề

0 thành viên, 2 khách, 0 thành viên ẩn danh