Đến nội dung

Hình ảnh

Thơ hay

- - - - -

  • Please log in to reply
Chủ đề này có 23 trả lời

#1
nguyendinh_kstn_dhxd

nguyendinh_kstn_dhxd

    Đỉnh Quỷ Đỏ

  • Thành viên
  • 1167 Bài viết
Tình cờ đọc bài này,thấy hay nên post chơi
Điều không thể hiểu
Chẳng bao giờ anh hiểu được đâu
Chiều hạ về mưa chợt buồn ướt tóc
Cơn gió nóng bỗng quay cuồng se sắt
Không khói lam chiều mà nỗi nhớ đầy vơi

Hạ còn nồng nhưng phượng vĩ vẫn rơi
Ngơ ngác loài ve kêu thương cành lá
Âm ỉ cháy xác phượng hồng lả tả
Gió dịu dàng chẳng dám lao xao

Chẳng bao giờ anh hiểu được vì sao
Cô bé ấy hay khóc hờn giận giỗi
Một ánh mắt một nụ cười rất vội
Giờ tan trường em giả bộ làm ngơ

Chẳng bao giờ ai hiểu được tuổi thơ
Nên dấu hỏi mãi hoài là dấu hỏi
Anh chẳng hiểu chẳng bao giờ anh hiểu được
Dù hạ có về nồng nàn tha thiết đến bao nhiêu


#2
nguyendinh_kstn_dhxd

nguyendinh_kstn_dhxd

    Đỉnh Quỷ Đỏ

  • Thành viên
  • 1167 Bài viết
NẾU
ĐÀM HUY ĐÔNG

nếu thật buồn em cứ về với biển
biển vẫn xanh rờn như thuở vừa yêu
giấu hết bão giông vào tấm lòng sâu thẳm
biển yên bình , biển hát phiêu diêu

nếu thật buồn em hãy về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai ?

nếu thật buồn em hãy về với biển
viết ước mơ lên những vỏ sò
và hãy viết tên em lên cát
ở chỗ chúng mình đã viết ngày xưa .

nếu thật buồn em hãy về với biển
sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa bờ
sẽ thấy bóng một người nao nao thức
sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ .


#3
nguyendinh_kstn_dhxd

nguyendinh_kstn_dhxd

    Đỉnh Quỷ Đỏ

  • Thành viên
  • 1167 Bài viết
MÀU HOA KHÔNG GỬI ..
Bình Nguyên Trang

không thể gửi về cho bạn một màu hoa
tím như màu chiều hoang ven bờ nỗi nhớ
giọt nước mắt thường là dễ vỡ
hoa bìm bịp im lặng hóa thơ .

nếu chẳng hiểu mình có một miền quê
dù chỉ xôn xao trong lời mẹ hát
biết nâng niu giọt mồ hôi đắng chát
hoa bìm ơi ! trong cát có niềm đau .

mình chẳng gọi tên hoa khi thầm nhớ về nhau
màu tím ấy dễ bầm thành vết cứa
chỉ bâng khuâng bằng loài hoa thắp lửa
mắt bạn nồng nàn cháy giữa tháng năm xưa ...

những dải âm thầm không gọi là phố xá
mà buồn vương màu tím tuổi thơ tôi
làm sao yên với khoảng trời 17
khi 15 ngày ấy đã xa rồi ..

làm sao nói rằng điều gì đó đang vơi vợi
điều gì đó đang đầy lên thành lo toan , diệu vợi ...
làm sao khóc khi kỉ niệm riêng biến thành lời nói dối
không thể gửi về cho bạn một màu hoa

tôi nâng niu một điều mãi mãi xa
tôi gìn giữ cho tim' màu hoa thuở bé
nói giùm nhau muôn thưở vẫn là như thế
không thể gửi về cho bạn một màu hoa .

Theo http://olympia.net.vn

#4
nguyendinh_kstn_dhxd

nguyendinh_kstn_dhxd

    Đỉnh Quỷ Đỏ

  • Thành viên
  • 1167 Bài viết
Hai Sắc Hoa Ti Gôn

- Thi Sĩ : T. T. Kh.


Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi

Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường

Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẻo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.

Bài Thơ Thứ Nhất
- Thi Sĩ : T. T. Kh.


Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương...
Nhưng mà nghệ sĩ từ đâu lại,
Êm ái trao tôi một vết thương.
Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa,
Thổi tan tâm điệu du dương trước
Và tiễn Người đi bến cát xạ
Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa, nắng lướt mành.
Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
- Gió hỡi! làm sao lạnh rất nhiều ?
Từ đấy không mong, không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng :"vẫn nhớ em !"
Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt lòng dư lệ
Rỏ xuống thành thi khóc chút duyên ?
Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ!
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ !
Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
- "Cố quên đi nhé, câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng thơ !"
Tôi run sợ viết; lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén đến.
- Song đời nào dám găp ai về!
Tuy thế, tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
Biết đâu...tôi : một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi!

Đan Áo Cho Chồng
- Thi Sĩ : T. T. Kh.


"Chị ơi! Nếu chị đã yêu.
Đã từng lỡ hát ít nhiều đau thương,
Đã xa hẳn quãng đường hương,
Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.

Biết chăng chị? Mỗi mùa đông,
Đáng thương những kẻ có chồng như em,
Vẫn còn thấy lạnh trong tim,
Đan đi đan lại áo len cho chồng.

Như con chim hót trong lồng,
Hạt mưa nó rụng bên song bơ thờ.
Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ,
Than ôi! Gió đã sang bờ ly tan...

Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
Kéo dài một chiếc áo len cho chồng.
Như con chim nhốt trong lồng,
Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao !

Ngoài trời mưa gió xôn xao,
Ai đem khóa chết chim vào lông nghiêm ?
Ai đem lễ giáo giam em?
Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời...

Lòng em khổ lắm chị ơi !
Trong bao tủi cực với lời mỉa mai.
Quang cảnh lạ, tháng năm dài,
Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình!"

Bài Thơ Cuối Cùng
- Thi Sĩ : T. T. Kh.


Anh hỡi tháng ngày xa quá nhỉ ?
Một mùa thu cũ, một lòng đaụ..
Ba năm ví biết anh còn nhớ,
Em dã câm lời, có nói đâu !

Đã lỡ, thôi rồi ! chuyện biệt ly,
Càng khơi càng thấy lụy từng khị
Trách ai mang cánh "ty-gôn" ấy,
Mà viết tình em, được ích gì ?

Chỉ có ba người đã đọc riêng,
Bài thơ "đan áo" của chồng em.
Bài thơ "đan áo" nay rao bán,
Cho khắp người đời thóc mách xem...

Là giết đời nhau đấy, biết không ?
....Dưới dàn hoa máu tiếng mưa rung,
Giận anh, em viết dòng dư lệ,
Là chút dư hương : điệu cuối cùng !

Từ đây, anh hãy bán thơ anh,
Còn để yên tôi với một mình,
Những cánh hoa lòng, hừ ! đã ghét,
Thì đem mà đổi lấy hư vinh.

Ngang trái đời hoa đã úa rồi,
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơị..
Buồng nghiêm thờ thẫn hồn eo hẹp,
Đi nhớ người không muốn nhớ lời !

Tôi oán hờn anh, mỗi phút giây,
Tôi run sợ viết, bởi rồi đây
Nếu không yên được thì tôị..chết
Đêm hỡi ! làm sao tối thế nầy ?

Năm lại năm qua cứ muốn yên
Mà phương ngoài gió chẳng làm quên;
Và người vỡ lỡ duyên thầm kín,
Lại chính là anh ? anh của em !

Tôi biết làm sao được hỡi trời ?
Giận anh, không nỡ ! Nhớ không thôi !
Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt...
Sợ quá đi, anh..."có một người" !...


#5
Khách- Guest_*

Khách- Guest_*
  • Khách
Mười Hai Tháng Sáu
(Vũ Hoàng Chương)

Trăng của nhà ai trăng một phương

Nơi đây rượu đắng mưa đêm trường

Ờ đêm tháng sáu mười hai nhỉ

Tố của Hoàng ơi hỡi nhớ thương.



Là thế là thôi là thế đó

Mười năm thôi thế mộng tan tành

Mười năm trăng cũ ai nguyện ước

Tố của Hoàng ơi Tố của Anh.



Tháng sáu mười hai - từ đấy nhé

Chung đôi - từ đấy nhé lìa đôi.

Em xa lạ quá đâu còn phải

Tố của Hoàng xưa Tố của tôi.



Men khói đêm nay sầu dựng mộ

Bia đề tháng sáu ghi mười hai.

Tình ta ta tiếc - cuồng - ta khóc

Tố của Hoàng nay Tố của Ai.



Tay gõ vào bia mười ngón rập

Mười năm theo máu hận trào rơi.

Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp

Khúc Cổ Bồn Ca gõ hát chơi.



Kiều Thu hề Tố em ơi

Ta đang lửa đốt tơi bời Mái Tây

Hàm Ca nhịp gõ khói bay

Hồ Xừ Xang Xế... bàn tay điên cuồng.



Kiều Thu hề trọn kiếp thương

Sầu cao ngùn ngụt mấy đường tơ khô.

Xừ Xang Xế Xự Xang Hồ

Bàn tay nhịp gõ điên rồ khói lên.



Kiều Thu hề Tố hỡi em

Nghiêng chân rốn bể mà xem lửa bùng.

Xế Hồ Xang... khói mờ rung

Nhịp vươn sầu tỏa năm cung ngút ngàn

#6
LHTung

LHTung

    Hạ sĩ

  • Thành viên
  • 80 Bài viết
Lá Thư Ngày Trước
Vũ Hoàng Chương

Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư
Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư
Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh
Rượu chẳng ấm mưa hoài chăn chiếu lạnh
Chút hơi tàn leo lét ngọn đèn khuya
Giấc cô miên rùng rợn nẻo hôn mê
Gió âm tưởng bay về quanh nệm gối
Trong mạch máu chút gì nghe vướng rối
Như tơ tình thắc mắc buổi chia xa
Ngón tay run ghì nét chữ phai nhòa
Hỡi năm tháng hãy đưa đường giấc điệp
Yêu mê thế để mang sầu trọng kiếp
Tình mười năm còn lại chút này đây
Lá thư tình xưa nhớ lúc trao tay
Còn e ấp thuở duyên vừa mới bén
Ai dám viết yêu đương và hứa hẹn
Lần đầu tiên ai dám ký "Em Anh"
Nét thon mềm run rẩy gắng đưa nhanh
Lòng tự thú giữa khi tìm trốn nấp
Mươi hàng chữ đơn sơ ồ ngượng ngập
E dè sao mươi hàng chữ đơn sơ
Màu mực tươi xanh ngát ý mong chờ
Tình hé nụ bừng thơm trong nếp giấy
Ôi thân mến nhắc làm chi thuở ấy
Đêm nay đây hồn xế nẻo thu tàn
Khóc chia lìa ai níu gọi than van
Ta chỉ biết nằm nghe tình hấp hối
Say đã gắng để khuây sầu lẻ gối
Mưa mưa hoài rượu chẳng ấm lòng đau
Gấm the nào từ buổi lạnh lùng nhau
Vàng son có thay màu đôi mắt biếc
Tình đã rời đi riêng mình tưởng tiếc
Thôi rồi đây chiều xuống giấc mơ xưa
Lá lá rơi nằm bệnh mấy tuần mưa
Say chẳng ngắn những đêm dằng dặc nhớ
Trăng nào ngọt với duyên nào thắm nở
Áo xiêm nào rực rỡ ngựa xe ai
Đây mưa bay mờ chậm bước đêm dài
Đêm bất tận đêm liền đêm kế tiếp
Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại chút này thôi
Lá thư xưa màu mực úa phai rồi
Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó
Em mang hồn vô tội
Đeo thánh giá huy hoàng
Còn ta nhiều sám hối
Mà sao vẫn hoang đàng

#7
luckywood

luckywood

    Lính mới

  • Thành viên
  • 3 Bài viết
có ai thuộc bài Quê Hương của Giang Nam không, post lên cho mình xem với.

#8
N.V.Minh

N.V.Minh

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 117 Bài viết
Đáp ứng yêu cầu nè:

QUÊ HƯƠNG



Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường

Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ

"Ai bảo chăn trâu là khổ''

Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.

Những ngày trốn học

Đuổi bướm cầu ao Mẹ bắt được...

Chưa đánh roi nào đã khóc !

Có cô bé nhà bên

Nhìn tôi cười khúc khích...

Cách mạng bùng lên

Rồi kháng chiến trường kỳ

Quê tôi đầy bóng giặc

Từ biệt mẹ, tôi đi

Cô bé nhà bên (có ai ngờ !)

Cũng vào du kích

Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích

Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi !)

Giữa cuộc hành quân không nói được một lời

Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại

Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...

Hòa bình tôi trở về đây

Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày

Lại gặp em

Thẹn thùng nép sau cánh cửa

Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ

Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi !)

Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi

Em để yên trong tay tôi nóng bỏng...

Hôm nay nhận được tin em

Không tin được dù đó là sự thật

Giặc bắn em rồi, quăng mất xác

Chỉ vì em là du kích, em ơi !

Đau xé lòng anh, chết nửa con người !

Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm

Có những ngày trốn học bị đòn, roi

Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất

Có một phần xương thịt của em tôi.





Giang Nam
Iêu nhau trọn vẹn một tuần .
Em khen : Anh quá cù lần . Bỏ anh !

#9
N.V.Minh

N.V.Minh

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 117 Bài viết
Thơ từ truyện :

NỖI NIỀM THỊ NỞ
Quang Huy

Người ta cứ bảo dở hơi
Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi
Dở hơi nào dở hơi gì
Váy em sắn lệch nhiều khi cũng tình

Làng này khối kẻ sợ anh
Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay
Sợ anh chửi đổng suốt ngày
Chỉ mình em biết anh say rất hiền

Anh không nhà cửa bạc tiền
Không ưa luồn cúi không yên phận nghèo
Cái tên mơ mộng Chí Phèo
Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao

Quần anh ống thấp ống cao
Làm em hồn vía nao nao đêm ngày
Khen cho con Tạo khéo tay
Nồi này thì úp vung này chứ sao

Đêm nay trời ở rất cao
Sương thì đãm quá trăng sao lại nhoà
Người ta mặc kệ người ta
Chỉ em rất thật đàn bà với anh

Thôi rồi đắt lắm tiết trinh
Hồn em nhập bát cháo hành nghìn năm.

Bài viết đã được chỉnh sửa nội dung bởi N.V.Minh: 23-11-2005 - 14:22

Iêu nhau trọn vẹn một tuần .
Em khen : Anh quá cù lần . Bỏ anh !

#10
LHTung

LHTung

    Hạ sĩ

  • Thành viên
  • 80 Bài viết
Hai bài thơ sau của Vũ Hoàng Chương tạo thành vòng kín theo nghĩa câu đầu của bài này là câu cuối của bài còn lại :

Nhớ Cố Nhân


Khanh của Hoàng ơi lửa bốn phương
Khói lên ngùn ngụt chén tha hương
Nghe vang sóng rượu niềm ly tán
Trạnh xót nòi thơ buổi nhiễu nhương
Biết có đêm nào trăng Thủy Tạ
Ngâm cùng ai nữa kịch Anh Nương
Dệt khôn thành mộng tơ tầm rối
Mây cách non Vu nhớ lạ thường



Mây cách non Vu nhớ lạ thường
Chiêm bao lẩn quất bướm mê đường
Tình si hận đã mành ngưng máu
Người ngọc hoa chưa bóng gợn tường
Mấy thuở còn thơm trang Dị Sử
Muôn đời vẫn đẹp gái Tây Sương
Cố Đô một buổi lầm chinh chiến
Vầng nguyệt chia hai vạn dặm trường



Vầng nguyệt chia hai vạn dặm trường
Đêm sầu lữ quán tóc pha sương
Xanh xanh cỏ ngút bao hàng lệ
Bằn bặt hoa chìm nửa phiến gương
Liễu biếc loi thoi bờ rủ oán
Sen vàng lững đững gót bay hương
Chờ nhau chẳng gặp nhau trong mộng
Vẳng tiếng gà lên chợt nhớ thương



Vẳng tiếng gà lên chợt nhớ thương
Dòng châu hoen gối đẫm canh trường
Theo màu ngọc tỏ ghê màu tuyết
Đè chữ "tư" nằm cạnh chữ "tương"
Cả một mùa say duyên nghệ thuật
Nửa năm trời lỡ hẹn yêu đương
Bèo đây hoa đấy dù trôi giạt
Hai ngả quỳ tâm vẫn hướng dương



Hai ngả quỳ tâm vẫn hướng dương
Kẻ đầu sông kẻ cuối sông Tương
Kìa mây kìa sóng lòng xa gửi
Này kịch này thơ nợ trót vương
Tiên dịch còn thơm lời ký chú
Thần giao chẳng lẽ thuyết hoang đường
Trang thơ đọc lại bài trao ý
Vần dậy men nồng nhạc chuyển hương



Vần dậy men nồng nhạc chuyển hương
Nét thon mềm mại gợi vóc băng sương
Hôn nhòe cặp má hoa bên cửa
Ghì hẫng đôi tay nguyệt trước giường
Tỉnh, bẽ bàng duyên, vò nát mộng
Nằm, điên cuồng nhớ, đập tan gương
Đêm nào, Khanh nhỉ! tình ta mới
Hà Nội đèn treo đỏ phố phường



Hà Nội đèn treo đỏ phố phường
Sóng hồ trăng giãi bập bềnh sương
Một trời thu ngủ men hoàng cúc
Đôi bạn tình say mộng viễn phương
Kìa ý đàn trao mười nẻo gió
Đây lòng hoa mở bốn mùa hương
Ôi thôi, khoảnh khắc dâu thành bể
Gươm báu rùa thiêng cũng đoạn trường



Gươm báu rùa thiêng cũng đoạn trường
Nhớ nơi kỳ ngộ hứng thê lương
Sao nằm quạnh quẽ mờ sông Hán
Sầu chất bao la hẹp điệu Đường
Lòng nghệ sĩ mơ tình tuyệt mỹ
Cây Hàm Dương cách khói Tiêu Tương
Chia ta đằng đẳng năm già nửa
Một trái tim mềm trĩu nhớ thương



Một trái tim mềm trĩu nhớ thương
Ngờ đâu tan tác cánh uyên ương
Kiếp phiêu bồng ấy đời thi bá
Nẻo định tình kia bụi chiến trường
Sông thẳm non cao hồn Thục Đế
Mây gầy mưa quạnh giấc Tương Vương
Ai đi chốn cũ giùm ta nhắn
Rằng kẻ vào Ngô nhớ Lạc Dương



Rằng kẻ vào Ngô nhớ Lạc Dương
Lòng băng chẳng thẹn với đài gương
Ngâm câu chiết liễu còn sa lệ
Ngược nẻo tiền thân ướm hỏi đường
Khói ngút ba canh hồn bướm lẩn
Tơ chia mười mối ruột tầm vương
Đèn hoa chợt thắm môi hàm tiếu
Khanh đã về trong lửa Túy hương



Hợp Tan


Khanh đã về trong lửa Túy hương
Khóe thu lộng gió tóc cài sương
Màu nhung vai áo càng mơn mởn
Gợn ánh hồng lên cặp má thương



Hỡi ơi! từng sợi nguyệt mong manh
Nhịp bước hài thêu kẻ dạ hành
Đã khiến ta ngờ trong giấc mộng
Trầm bay nhạc tỏa gót Thôi Oanh



Đèn khuya mờ mịt khói tiền thân
Chợt tỏ tường soi mặt cố nhân
Lòng gã tình si hoa lại ngát
Đời thơ lại biết có mùa xuân



Quãng vắng đêm trường -- tâm sự ai
Màu sương gió đã mách ta rồi...
Tìm nhau để phút giây hoài cảm
Dưới nguyệt mơ về thuở sánh đôi



Trăng xế hoa lê ngả trước đèn
Hoa đèn trên bấc não nùng ghen
Chừ đây cốc rượu ân tình cũ
Đượm biệt ly càng dậy ngát men



Phải chăng từ độ ấy quan san
Trời Đất cùng nhau nỗi hợp tan
Nhưng chỉ mình ta phai áo lục
Còn Khanh sau trước vẫn hồng nhan



Mái vẫn bồng bềnh tóc óng mây
Ngọc chưa mờ vẻ trán thơ ngây
Miệng anh đào vẫn mùa đương chín
Măng vẫn thon ngà búp ngón tay



Lớp lớp tình ta đã sóng xiêu
Mắt Khanh càng đắm đuối bao nhiêu
Lặng nhìn nhau trọn đêm gần gũi
Không nói mà tâm sự rất nhiều



Trống đổi canh hoài, rụng hết sao
Chân mây dần nhuộm nắng hoe đào



Một đêm, từ mấy năm chờ đợi
Sắp ngả màu trong dĩ vãng nào



- Em ơi! viện sách với lầu trang
Đâu nữa mà ta cũng vội vàng
Cho uổng hoa rơi hoài lá rụng
Ngẩn ngơ đầu cuối bến Tương giang



Hoa lênh đênh trôi về cuối sông
Đầu sông lá giạt kiếp phiêu bồng
Đôi ta mấy thuở từng trôi giạt
Sao chẳng vì hoa lá ngại ngùng



Em nỡ cho đành dứt áo đi
Ôi thôi, Trời Đất lại phân kỳ
Trông theo mây dựng sầu quan tái
Khoảnh khắc lòng ta chợt "nữ nhi"



Tuyết phủ đêm nay một góc giường
Nằm nghe quanh chiếu rộn tang thương
Ta say gọi ngã vầng trăng huyết
- Khanh của Hoàng ơi! lửa bốn phương...

Bài viết đã được chỉnh sửa nội dung bởi LHTung: 26-11-2005 - 15:13

Em mang hồn vô tội
Đeo thánh giá huy hoàng
Còn ta nhiều sám hối
Mà sao vẫn hoang đàng

#11
Khách- Khách- pizza_*

Khách- Khách- pizza_*
  • Khách
Tiếp tục thơ từ truyện :

TÂM SỰ NÀNG THÚY VÂN

Nghĩ thương lời chị dặn dò
Mười lăm năm đắm con đò xuân xanh
Chị yêu lệ chảy đã đành
Chớ em nước mắt đâu dành chàng Kim.

Ơ kìa sao chị ngồi im
Máu còn biết chảy về tim để hồng
Lấy người yêu chị làm chồng
Ðời em thể thắt một vòng oan khiên

Sụt sùi ướt cỏ Ðạm Tiên
Chị thương kẻ khuất, đừng quên người còn
Mấp mô số phận vuông tròn
Ðất không thể dấu linh hồn đời yêu!

Là em nghĩ vậy thôi Kiều
Sánh sao đời chị ba chiều bão giông
Con đò đời chị về không
Chở theo tiếng khóc đáy sông Tiền Ðường

Chị nhiều hờn giận yêu thương
Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò
Em chưa được thế bao giờ
Tiết trinh thương chị đánh lừa trái tim

Em thành vợ của chàng Kim
Ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao
Giấu đầy đêm nỗi khát khao
Kiều ơi, em đợi kiếp nào để yêu?
(Trương Nam Hương)

Tôi chú ý đến cái tên Trương Nam Hương từ khi đọc "Tâm sự nàng Thuý Vân" cách đây vài năm. Hai mươi tư câu lục bát cuốn hút tôi từ đầu đến cuối. Không một chữ thừa. Toàn bài là một sự dồn nén, dồn nén đến tức tưởi, để rồi vỡ dần, vỡ dần, hiện ra một bi kịch trọn vẹn. Truyện Kiều là một chuỗi những bi kịch nối tiếp nhau, những "cung gió thảm mưa sầu" xoay quanh cuộc đời nàng Kiều. Nhưng bên cạnh đó còn ẩn sâu một bi kịch mà chỉ đến Trương Nam Hương mới được phát hiện, khai thác:

Nghĩ thương lời chị dặn dò
Mười lăm năm đắm con đò xuân xanh
Chị yêu lệ chảy đã đành
Chớ em nước mắt đâu dành chàng Kim!

Ðọc Truyện Kiều, người ta thường ít chú ý đến Thuý Vân. Bởi so với cô chị tài sắc mà bạc mệnh, số phận của cô em xem ra may mắn, suôn sẻ mọi bề. Có nhà phê bình thời xưa nặng lời khi đánh giá nàng "Thuý Vân như một khối đá trơ... chỉ để làm bà quan là hợp..." Người ta quên rằng nàng cũng là một người con gái có tâm hồn, có tình cảm. Trong cuộc đời không chông gai như chị song nàng cũng mang niềm đau khổ khó ai thấu hiểu. Trương Nam Hương đã nói hộ tâm sự của nàng:

Lấy người yêu chị làm chồng
Ðời em thể thắt một vòng oan khiên

Ta còn nhớ, Thuý Vân nhận lấy Kim Trọng bởi lời nhờ cậy "trao duyên" của Kiều. Nàng lấy chồng như một nghĩa cử, cốt cho yên lòng người chị đau khổ. Người chồng ấy- chàng Kim- dù sống với nàng nhưng vẫn canh cánh bên lòng mối tình sâu nặng với Kiều:

Khi ăn ở, lúc ra vào
Càng âu duyên mới, càng đào tình xưa

Tâm tình ấy, dù là người vô tâm nhất cũng nhận ra Thuý Vân làm sao không chạnh lòng, tủi phận! Có người nói: Cái gì cũng có thể chia sẻ, trừ tình yêu. Tình Kim- Kiều chẳng thể san sẻ cho nàng Vân. Còn Thuý Vân, nàng cũng chưa bao giờ yêu Kim Trọng. Cái buổi gặp gỡ trong tiết Thanh minh, tuy "hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa" nhưng "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" thì chỉ có Kiều với Kim. Cho nên:

Chị yêu lệ chảy đã đành
Chớ em nước mắt đâu dành chàng Kim!

Chấp nhận làm vợ Kim Trọng, thay chị trả nghĩa cho chàng, nhưng Thuý Vân không thể dập tắt niềm khao khát được sống được yêu như mọi người con gái bình thường. Bởi vì, đến "máu còn biết chảy về tim để hồng" kia mà! Hai câu thơ tiếp sau như một lời trách cứ:

Sụt sùi ướt cỏ Ðạm Tiên
Chị thương kẻ khuất đừng quên người còn

Chị đa cảm, thương người lắm, chị đừng quên đứa em, đã hy sinh cho chị, sống một cuộc hôn nhân không tình yêu! Trách cứ dồn nén lại để vỡ oà hai câu thơ rất tài tình:

Mấp mô số phận vuông tròn
Ðất không thể dấu linh hồn đời yêu!

Tôi yêu nhất hai câu thơ này. Bao nhiêu tài hoa, tình cảm dồn đúc nên mười bốn chữ ấy. Có lẽ Trương Nam Hương là người đầu tiên tạc nên hình ảnh "mấp mô số phận". Phải chăng tác giả muốn gợi đến những nấm mồ, mỗi nấm mồ là một số phận không ai giống ai, long đong, khúc khuỷu, nhọc nhằn. Ðất đen đã chôn kín kiếp người nhưng không thể chôn vùi những linh hồn cháy bỏng khát khao yêu đương. Thế thì em, làm sao có thể chôn vùi niềm khao khát ấy bên chuyện tình của chị, chị ơi! Từng chữ trong câu thơ như linh hồn muốn phá tung song sắt của định mệnh để sống và yêu hết mình. Ðây là một sáng tạo nghệ thuật độc đáo, đầy biểu cảm của Trương Nam Hương.

Thuý Vân hiểu rõ cuộc đời oan khổ của chị. Nàng thương chị vô ngần:

Là em nghĩ vậy thôi Kiều
Sánh sao đời chị ba chiều bão giông
Con đò đời chị về không
Chở theo tiếng khóc đáy sông Tiền Ðường

Nhưng chị còn hạnh phúc hơn em:

Chị nhiều hờn giận yêu thương
Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò
Em chưa được thế bao giờ
Tiết trinh thương chị đánh lừa trái tim

Câu thơ như một tiếng nấc xót xa tức nghẹn "Tiết trinh- thương chị- đánh lừa trái tim". Chị đã yêu và được yêu. Còn đó vầng trăng vằng vặc chứng giám tình yêu của chị. Còn em, em chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ được thế. Vì thương chị mà em phải đánh lừa trái tim biết yêu và khao khát tình yêu đích thực của mình để thành vợ người yêu chị. Nỗi đau của em, chị có thấu chăng? Bi kịch của Thuý Vân đã lên đến đỉnh điểm. Nỗi đau dồn vào từng chữ nặng như chị, nhức nhối, xoáy sâu vào tim óc. "Tiết trinh thương chị- đánh lừa trái tim". Oan khốc đổ xuống đầu gia đình Kiều không chỉ làm cho một người con gái phải lìa bỏ người thân yêu, dấn mình vào kiếp giang hồ nhục nhã, xé nát trái tim "trong giá trắng ngần" mà còn khiến một người con gái khác phải "đánh lừa trái tim" mình, dìm sâu nỗi khao khát sống và yêu để trọn tình với chị. Có cái gì như một lời phản kháng, gào thét trong lặng lẽ, căm uất, nghẹn ngào bật lên trong câu thơ.

Bài thơ kết lại bằng một câu hỏi day dứt, quặn lòng:

Kiều ơi, em đợi kiếp nào để yêu?

Câu hỏi vọng vào không gian và thời gian. Biết đến kiếp nào em mới được yêu, chị Kiều ơi! Kiếp này em đã là vợ chàng Kim, làm tròn việc thừa gia, trả nghĩa. Nhưng đến bao giờ, bao giờ em mới được một lần dưới "vầng trăng lấm mùi hương hẹn hò" như chị đã từng được thế?

Bài thơ khép lại, mà dư âm về nỗi đau, nỗi khát khao của nàng Vân vẫn đọng mãi trong lòng người đọc. Ðọc "Tâm sự nàng Thuý Vân" ta hiểu thêm một bi kịch mà xã hội Truyện Kiều đã gây ra. Không rõ rệt trào sôi như những thảm cảnh trong đời nàng Kiều, nhưng sâu sắc lắng đọng, day dứt và ám ảnh, Trương Nam Hương đã mở ra tấn bi kịch ấy một cách tài hoa. Cái tài ấy xét cho cùng, chính là cái tình của anh với Truyện Kiều, với nàng Vân tưởng như chìm khuất bên Kiều, nhưng tâm anh đã soi một ánh sáng mới vào hình ảnh ấy. Như Nguyễn Du đã viết:

"Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài"

(Trần Thị Bích)

#12
thanhmoi

thanhmoi

    Lính mới

  • Thành viên
  • 1 Bài viết
[COLOR=purple][PRIVATE]xin tặng các bác bài " tự hát "
chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
trái tim em anh đã từng biết đấy
anh là người coi thường của cải
nên nếu cần anh bán nó đi ngay.............
(chỉ thuộc đến đấy thôi bác nào tiếp hộ em)

#13
Khách- Khách- thanhmoi_*

Khách- Khách- thanhmoi_*
  • Khách
em chợt nghĩ ra một vần thơ hay muốn đóng góp
......có khi nào trên dòng đời tấp lập .
ta vô tình đi lướt qua nhau
bước lơ đãng như chẳng hề để mất
một tâm hồn ta đã đợi từ lâu.
..........


tôi đọc bài này khi còn học cấp 3
vẫn luôn đi tìm những vần còn lại của nó
cũng như là luôn đi tìm phàn còn lại của mình
.......tiếc thay bây giờ vẫn chưa thấy...

#14
hoacomay

hoacomay

    Tai tờ

  • Thành viên
  • 296 Bài viết

em chợt nghĩ ra một vần thơ hay muốn đóng góp
......có khi nào trên dòng đời tấp lập .
ta vô tình đi lướt qua nhau
bước lơ đãng như chẳng hề để mất
một tâm hồn ta đã đợi từ lâu.
..........


tôi đọc bài này khi còn học cấp 3
vẫn luôn đi tìm những vần còn lại của nó
cũng như là luôn đi tìm phàn còn lại của mình
.......tiếc thay bây giờ vẫn chưa thấy...

Đồng chí thanhmoi thân mến, đồng chí có tìm cả đời cũng chẳng được đâu (Mình nói bài thơ thôi :forall bởi vì bài thơ ấy nó chỉ có mỗi 4 câu ấy thôi. Tác giả Bùi Minh Quốc (Hơi "nhạy cảm" nhở).
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mong manh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay...

#15
lalala

lalala

    vô danh sát thủ_trai nt

  • Thành viên
  • 89 Bài viết
có ai biết bài "tự do" của puskin không pót cho tôi với
nơi tốt nhất để bắt đầu một điều mới mẻ chính là nơi bạn đang đứng

#16
pizza

pizza

    Trung sĩ

  • Thành viên
  • 143 Bài viết
Đề tích sở kiến xứ
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong


Nhiều bản đề tên là "Đề Đô Thành Nam Trang".

Dịch Nghĩa
Năm ngoái hôm nay trong cổng này,
Mặt người và hoa đào, mầu hồng ánh lẫn nhau.
(Giờ đây) mặt người không biết đã đi đâu.
(Chỉ còn) hoa đào vẫn cười trước gió đông như cũ.

Chú thích: Đông phong, gió phương đông tức gió xuân.

Truyện chép rằng: Thôi hộ là một người đẹp trai, một ngày Thanh minh đi chơi một mình đến phía nam kinh thành, thấy một nhà có vườn đào, mới gõ cửa xin nước uống và xin được xem hoa đào. Một người con gái rất đẹp và rất nghiêm trang ra hỏi tên họ, rồi mời uống nước và thăm vườn đầo. Thanh minh năm sau, Thôi Hộ lại đến nhà ấy, thấy cửa đóng, liền đề bài thơ này lên cánh cửa rồi đi. Cách mấy tháng sau đi qua, chợt nghe trong nhà có tiếng khóc, gõ cửa hỏi, gặp ông lão ra bảo: " Anh có phải là Thôi Hộ không? Con gái tôi đọc bài thơ của anh rồi nhịn ăn mới chết". Thôi Hộ vào khấn, người con gái sống lại, bèn xin lấy làm vợ.

Dịch Thơ

Đề chỗ năm trước nhìn thấy

Năm ngoái ngày này trong cửa ấy
Hoa đào lồng ánh mặt ai hồng
Mặt người năm ngoái nay đâu thấy
Chỉ thấy hoa đào cợt gió đông


(Hoài Anh dịch)

Ngày này trước cửa năm xa
Mặt người lẫn sắc đào pha ánh hồng
Nơi đâu người đã vắng không
Hoa đào vẫn cợt gió đông thủa nào


TNGH dịch
The world is what it is; men who are nothing , who allow themselves to become nothing , have no place in it !
(Naipaul)
Khi mê tiền chỉ là tiền
Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm
Khi mê dâm chỉ là dâm
Ngộ ra mới biết trong dâm có tình
(NBS)

#17
thánhtoán

thánhtoán

    Toán học là bể khổ

  • Thành viên
  • 195 Bài viết
Không biết trên diễn đàn có bằng hữu nào thích thơ Lí Bạch, Đỗ Phủ và thơ chữ hán nói chung không
Trang này có nhiều thể loại đó lắm :maihoatrang.com
:D

#18
Khách- Khách- pizza_*

Khách- Khách- pizza_*
  • Khách
Mình cũng khá thích thơ Đường ( dù một chữ Hán cũng không biết ), đặc biệt là tiên thi Lí Bạch . Ngô Tất Tố đã nói ( hơi cường điệu ) : " Những vần thơ xứng đáng với tiếng mỹ thuật , chỉ có thơ Đường "
Maihoatrang.com là 1 trang mang tính sưu tầm chứ chưa có những lời bình trên đó . Nói chung chỉ là tạm được .

#19
Khách- Guest_*

Khách- Guest_*
  • Khách
Lại 1 bài thơ từ truyện nữa . Bài này cũng hay ra phết

NỖI LÒNG THỦY TINH

Khi nỗi cô đơn đã trở thành biển cả
Anh hoá thân vô cảm tự xa xưa
Thì không hẹn, cớ sao em lại đến
Dấu chân in thành nhịp tương tư

Thuỷ Tinh vẫn làm vua nơi điện cũ
Vô cảm bao năm giờ chợt biết đớn đau
Sẵn sàng đánh đổi mọi vàng son vương phủ
Để được một lần làm nỗi nhớ trong nhau


Một lần qua làm sao em biết được
Phía sau mình có kẻ chót đa mang
Đã đổi hết những giàu sang quyền lực
Lấy một lần yêu - một lần đến…. muộn màng

Kiệu người ta đã đón em về trước
(Thôi thế ngàn năm cũng vẫn chỉ một mình)
Giá được vỡ tan như là xác pháo
Tiễn kiệu em đi về phía không anh

Bao lễ vật trả về nguyên vẹn
Vì có bao giờ đón được em đâu
Em đừng trách nếu anh làm giông bão
Chút lệ buồn của kẻ đến sau

….Chuyện cổ tích giữa đất liền và biển
Có bao giờ hết được đâu em…”

Ai chẳng biết mênh mông là lòng bể
Thủy Tinh ơi biển mặn muối ngàn đời
Nước mắt cằn khô tim chúa tể
Một chữ tình sao đẳng quá Mị Nương ơi?!?

Anh quá chậm mà em thì đang vội
Em đã chờ anh đến phút cuối cùng
Anh cứ giấu những điều định nói
Thủy Tinh ơi, xe đã thắng ngựa rồi!

Nước mắt lòng mặn quá Mị Nương ơi
Đâu ai hay nàng hiểu hay không hiểu
"Voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao"
Sao không phải là ngọc trai, là san hô cát biển???

Em có cần đâu voi chín ngà
Chỉ mong anh có trái tim mạnh mẽ
Chưa ai trách vua Hùng Vương thiên vị
Nỗi lòng con oán cha mẹ bao giờ...

Chuyện ngàn năm nhạo báng với chê cười
Đâu ai thấy Thủy Tinh nơi xứ sở
Làm bão tố che trái tim lạnh giá
Lặng lẽ buồn với sầu muộn tương tư...

Gửi gió ngàn bay tìm hộ người thương
Núi non chập trùng Mị Nương nơi đâu
Chỉ biết muôn đời dưới biển thẳm sâu
Ngàn năm... ngàn năm có Thủy Tinh vẫn đợi

Mỵ Nương hỡi dù cho anh phải chết
Không có gì ngăn cách được trái tim
Ai có thể trách than người lỗi hẹn
Vì Vua cha, lễ vật phải kiếm tìm

Cuộc thi tài dường như trong sắp đặt
Để cuối cùng kẻ bại trận là anh
Nhìn em bước theo người trong nuối tiếc
Anh nghẹn lời trút giận núi rừng xanh...

Kiệu Sơn Tinh đã đưa em về trước
Anh muộn màng mất em trong đớn đau
Xin đừng trách nếu anh làm giông tố
Nỗi hận thù của kẻ đến sau...

Lời Thuỷ Tinh ôi sao cay đắng
Để ngàn đời vẫn mãi âm vang
Mỗi mùa nước dâng mỗi mùa bão tố
Nghìn năm sau vẫn còn nhớ đến nàng...

Giang Tuấn Đạt

#20
Khách- Guest_*

Khách- Guest_*
  • Khách
Thế Là

Thế là anh tỉnh cơn say
Thế là em chịu đắng cay một đời
Thế là gió thoảng mây trôi
Thế là anh đã quên lời thề xưa
Thế là hết sớm lại trưa
Thế là bão nổi mây mưa ngập lòng
Thế là yêu cũng bằng không
Thế là thương nhớ cũng chồng người ta
Thế là anh đã đi xa
Thế là anh đã quên ta mất rồi
Thế là - Là thế - Người ơi
Thế là tình đến để rồi tình đi
Thế là còn khóc làm chi
Thế là chôn kín. Cười đi với đời
Thế là thuyền vẫn chơi vơi
Thế là đã hết một thời bến mơ

Lê Nghi Đình Giang





1 người đang xem chủ đề

0 thành viên, 1 khách, 0 thành viên ẩn danh